Bạn muốn kiểm soát những gì người khác nghĩ về mình và bạn cảm thấy thất vọng khi họ không thể thay đổi. Niềm vui và nỗi buồn của bản thân bạn rốt cuộc lại phụ thuộc vào những lời nói đến từ bên ngoài. Có bao giờ bạn nghĩ tại sao mình sống mà cứ nhìn thái độ của người khác chưa?
Ở tác phẩm mới nhất First News Trí Việt vừa ra mắt, Osho bàn tới một vấn đề mà suốt hàng ngàn năm nay nhân loại không ngừng tìm hiểu, đó là sự tỉnh thức. Ông nói: “Nếu các bậc trí giả trên thế giới này có đồng thuận về điều gì thì đó chính là con người vốn dĩ đều say ngủ, và con người nên tỉnh thức. Tỉnh thức là mục tiêu và tỉnh thức là hương vị chung trong mọi lời dạy của họ”.
Nhưng Osho cũng nói rằng bạn không tỉnh thức, bạn đang say ngủ, con người say ngủ ngay cả khi đang thức. Vậy con người phải làm sao để tỉnh thức?
Thế giới tuổi thơ luôn là thế giới thần tiên, vì trẻ con có trí tưởng tượng mà người lớn hiếm khi nào có được. Với bọn trẻ, một khe nước chảy qua nhà có thể là dòng sông rộng lớn, và đồng cỏ hoang bên đường có thể là một khu rừng kỳ thú đang chờ được khám phá. Những người lớn nào giữ được trí tưởng tượng ấy hoặc vẫn còn nhớ về những khoảnh khắc nhìn đời bằng đôi mắt bé thơ có lẽ đều trở thành nhà văn.
Đúng như tựa đề “Thiền – Tự do đầu tiên và cuối cùng” (Meditation: The first and last freedom), trong tác phẩm này Osho bàn về phương pháp duy nhất giúp con người đạt được tự do tuyệt đối: thiền. Nhờ thiền mà ta có được những giây phút hiện diện, ở đây và bây giờ. Nhờ hiện diện mà ta tỉnh thức. Và một khi tỉnh thức, ta sẽ có được tự do.
Những người mang trong mình nỗi lo âu, ký ức buồn hay các kỳ vọng quá mức vào cuộc sống, thường chính là những người luôn cảm thấy lòng mình nặng nề nhất. Họ cố gắng chạy trốn nỗi đau, kìm nén cảm xúc hoặc tìm đến những giải pháp tạm bợ. Nhưng họ càng trốn chạy thì gánh nặng ấy lại càng bám riết không buông.
Hàng ngàn năm qua, triết học, tôn giáo và nghệ thuật đã đưa ra nhiều lời giải thích tiệm cận với vấn đề.
Dẫu vậy, phần nhiều trong số đó vẫn chỉ là những chiêm nghiệm về cuộc sống mà thế hệ sau thừa hưởng từ các bậc tiền hiền, hoặc thậm chí dựa vào những niềm tin tôn giáo nội sinh ở từng vùng đất. Rốt cuộc, chúng ta vẫn còn thiếu góc nhìn dựa trên bằng chứng khoa học. Chính khoảng trống đó đã thôi thúc Bruce Hood viết cuốn sách “Cội nguồn của hạnh phúc” (tựa gốc: The Science of Happiness: Seven Lessons for Living Well) nhằm giải mã hạnh phúc.
Trong thế giới số hiện đại, thay vì trò chuyện, chúng ta bắt buộc phải viết để giao tiếp nhiều hơn, thông qua từng email, từng dòng tin nhắn, từng bài đăng mạng xã hội. Hệ quả là, giữa tốc độ lan truyền nhanh chóng và những hạn chế trong việc giao tiếp qua con chữ, nhu cầu về một lối viết hiệu quả ngày càng trở nên cấp thiết. Trong bối cảnh ấy, “Viết và Sống” vẫn luôn được xem là quyển cẩm nang không thể thiếu dành cho bất cứ ai muốn cải thiện khả năng viết lách, dù là một cây bút chuyên nghiệp hay một người muốn thỏa mãn khát khao sáng tạo.
Sự hiện diện của YouTube không chỉ thay đổi cách nhân loại sản xuất và tiêu thụ video mà còn định hình lại bối cảnh kinh tế truyền thông toàn cầu bằng cách tiên phong trả công cho các nhà sáng tạo dựa trên giá trị của giờ xem.
“Lên xu hướng” trở thành bệ phóng cho vô vàn những ngôi sao mới, trong khi nghề YouTuber đã trở thành kế sinh nhai thực thụ của hàng triệu người. Ngày nay, với hơn 720 giờ video được tải lên mỗi phút và hàng tỷ video được lưu trữ, YouTube chính là nơi phản ánh đầy đủ cả những thành tựu lẫn bi kịch của xã hội hiện đại.
Hầu hết những cuốn sách viết về trải nghiệm cận tử trên thế giới đều có một điểm chung. Mục đích của các tác giả không phải là để kiếm lời từ việc bán sách, cũng không phải là để trở nên nổi tiếng khi kể ra một câu chuyện mà hầu hết chúng ta đều tò mò muốn biết: Điều gì xảy ra sau khi chúng ta chết đi?
Quay lại đăng nhập