Bạn muốn kiểm soát những gì người khác nghĩ về mình và bạn cảm thấy thất vọng khi họ không thể thay đổi. Niềm vui và nỗi buồn của bản thân bạn rốt cuộc lại phụ thuộc vào những lời nói đến từ bên ngoài. Có bao giờ bạn nghĩ tại sao mình sống mà cứ nhìn thái độ của người khác chưa?
Ở tác phẩm mới nhất First News Trí Việt vừa ra mắt, Osho bàn tới một vấn đề mà suốt hàng ngàn năm nay nhân loại không ngừng tìm hiểu, đó là sự tỉnh thức. Ông nói: “Nếu các bậc trí giả trên thế giới này có đồng thuận về điều gì thì đó chính là con người vốn dĩ đều say ngủ, và con người nên tỉnh thức. Tỉnh thức là mục tiêu và tỉnh thức là hương vị chung trong mọi lời dạy của họ”.
Nhưng Osho cũng nói rằng bạn không tỉnh thức, bạn đang say ngủ, con người say ngủ ngay cả khi đang thức. Vậy con người phải làm sao để tỉnh thức?
Thế giới tuổi thơ luôn là thế giới thần tiên, vì trẻ con có trí tưởng tượng mà người lớn hiếm khi nào có được. Với bọn trẻ, một khe nước chảy qua nhà có thể là dòng sông rộng lớn, và đồng cỏ hoang bên đường có thể là một khu rừng kỳ thú đang chờ được khám phá. Những người lớn nào giữ được trí tưởng tượng ấy hoặc vẫn còn nhớ về những khoảnh khắc nhìn đời bằng đôi mắt bé thơ có lẽ đều trở thành nhà văn.
Bạn có còn nhớ những buổi trốn ngủ trưa để chìm vào thế giới trong từng trang truyện thuở bé? Bạn có còn nhớ cảm giác háo hức khi cuối cùng cũng mua được quyển sách mà mình đã ngắm nghía suốt bao ngày ở hiệu sách? Và bạn có còn nhớ đến quyển sách cũ kỹ trong tủ sách ở nhà, với những dòng chữ viết tay đã ngả màu theo năm tháng? Với những người yêu quý sách, mỗi một quyển sách đặc biệt đều là một kỷ niệm khó quên.
Trong bối cảnh không ít nhà lãnh đạo và doanh nhân được ủng hộ nhiệt liệt nhờ vào những giá trị phù phiếm mà họ cố tình phô diễn – khối tài sản khổng lồ, quyền lực tối thượng, cuộc sống xa hoa hay thậm chí là những hoạt động từ thiện đầy phô trương – người dân, như Tiến sĩ Manfred F. R. Kets de Vries nhìn nhận, là “những người thừa nhiệt tình nhưng thiếu hiểu biết – dễ bị cuốn theo lời đường mật của những nhà lãnh đạo thích mị dân và từ chối lắng nghe tiếng nói của sự khôn ngoan”.
Trong một thời gian dài, nhiều thế hệ cha mẹ tin vào những phương thức nuôi dạy con không hiệu quả. Hàng triệu người làm cha mẹ, sau khi thử áp dụng những lời khuyên phổ biến nhưng không thấy khả quan, cuối cùng đã tìm thấy phương pháp tiếp cận hiệu quả của Tiến sĩ Becky, một mô hình chú trọng khả năng kết nối với các con hơn là sửa đổi chúng.
Bảng theo dõi thành tích, phạt cách ly hay các thành tích thưởng/phạt khác đều dựa trên việc định hình hành vi chứ không chú trọng việc nuôi dạy con thành người.
Đúng như tựa đề “Thiền – Tự do đầu tiên và cuối cùng” (Meditation: The first and last freedom), trong tác phẩm này Osho bàn về phương pháp duy nhất giúp con người đạt được tự do tuyệt đối: thiền. Nhờ thiền mà ta có được những giây phút hiện diện, ở đây và bây giờ. Nhờ hiện diện mà ta tỉnh thức. Và một khi tỉnh thức, ta sẽ có được tự do.
Những người mang trong mình nỗi lo âu, ký ức buồn hay các kỳ vọng quá mức vào cuộc sống, thường chính là những người luôn cảm thấy lòng mình nặng nề nhất. Họ cố gắng chạy trốn nỗi đau, kìm nén cảm xúc hoặc tìm đến những giải pháp tạm bợ. Nhưng họ càng trốn chạy thì gánh nặng ấy lại càng bám riết không buông.
Hàng ngàn năm qua, triết học, tôn giáo và nghệ thuật đã đưa ra nhiều lời giải thích tiệm cận với vấn đề.
Dẫu vậy, phần nhiều trong số đó vẫn chỉ là những chiêm nghiệm về cuộc sống mà thế hệ sau thừa hưởng từ các bậc tiền hiền, hoặc thậm chí dựa vào những niềm tin tôn giáo nội sinh ở từng vùng đất. Rốt cuộc, chúng ta vẫn còn thiếu góc nhìn dựa trên bằng chứng khoa học. Chính khoảng trống đó đã thôi thúc Bruce Hood viết cuốn sách “Cội nguồn của hạnh phúc” (tựa gốc: The Science of Happiness: Seven Lessons for Living Well) nhằm giải mã hạnh phúc.
Quay lại đăng nhập