Hồi đầu tháng này, Dale Stephens, một sinh viên 19 tuổi người đoạt học bổng $100,000 đô la đã tuyên bố rằng “Đại học là phí thời gian” và bỏ học ở trường.

Bình luận của anh ta đã tạo ra nhiều cuộc tranh cãi và thảo luận trong sinh viên và phương tiện thời sự. Anh ta đã tới các cuộc phỏng vấn truyền hình nơi anh ta tiếp tục phàn nàn rằng hệ thống giáo dục bị suy yếu vì nó dạy lí thuyết thay vì ứng dụng và nó đắt. Anh ta thôi thúc bỏ học đại học và trở thành nhà doanh nghiệp như Bill Gates, Steve Jobs, và  Mark Zuckerberg. Anh ta nói: “Thành công của những người chưa bao giờ hoàn thành đại học đặt ra câu hỏi cho chúng tôi liệu điều chúng tôi cần học có được dạy trong trường không.”

Vài ngày sau, nhiều sinh viên đáp ứng lại luận điểm của Dale. Một trong số họ, Brian Forde, một nhà doanh nghiệp thành công người mới trở lại trường để làm bằng MBA vì anh ta thấy lỗ hổng trong tri thức anh ta cần lãnh đạo công ti. Brian 25 tuổi là một đa triệu phú người bắt đầu công ti đầu tiên của mình khi anh ta 17 tuổi và công ti thứ hai khi anh ta 25 tuổi biện minh: “Không có gì quí giá hơn là giáo dục, có nhiều điều để học và bạn có thể học mọi thứ của cuộc đời bạn và vẫn không biết gì. Tôi thường xuyên được mọi người hỏi tại sao quay lại trường? Câu trả lời của tôi là đơn giản: tôi giỏi về kĩ thuật nhưng tôi không có kĩ năng doanh nghiệp để xây dựng công ti của tôi thành công ti lớn hơn. Khi bạn quản lí một công ti bạn phải ra quyết định. Ra quyết định sai trong trường và bạn làm hỏng một lớp; ra quyết định sai cho công ti của bạn và bạn đưa việc làm của các nhân viên của bạn vào rủi ro. Tôi không thể làm thế được, cho nên tôi trở lại trường để học thêm.”

Một sinh viên khác Donald Zhang, 18 tuổi và cũng là đa triệu phú cũng tới trường làm luận án tiến sĩ. Anh ta nói với báo chí: “Chúng ta hãy nhìn vào giáo dục đại học và số những phát minh và khám phá làm thay đổi thế giới. Bạn nghĩ World Wide Web tới từ đâu? Tất cả những lương thực về di truyền học tới từ đâu? Thuật toán cho Google tìm kiếm tới từ đâu? Chúng tất cả đều là sản phẩm của giáo dục đại học. Nếu bạn nhìn một cách cẩn thận, bạn có thể thấy rằng các đại học đã tạo ra nhiều công nghiệp thế, từ điện tử tới công nghệ sinh học, từ máy tính tới robot. Nó giúp tạo ra hàng nghìn công ti và hàng triệu việc làm. Giáo dục đã giúp tôi bởi vì không có nó, tôi có lẽ kết thúc bằng việc quét sàn như bố tôi.”

Anh ta giải thích: “Bố mẹ tôi là dân di cư, họ làm việc vất vả để nuôi năm đứa con và cho chúng tôi tới trường. Bởi vì thiếu giáo dục và ngôn ngữ giới hạn, họ không thể tìm được việc làm tốt. Bố tôi làm hai việc quét sàn trong nhà hàng và trường học. Mẹ tôi khâu quần áo cho công ti cho nên bà ấy có thể kiếm tiền và chăm sóc con cái. Chúng tôi nghèo tới mức chúng tôi thậm chí không có máy thu hình. Điều duy nhất chúng tôi có là những cuốn sách mượn từ thư viện. Khi tôi lên bẩy, tôi đọc sách sinh học cho nên tôi theo anh tôi tới trường của anh ấy và xin thầy giáo cho tôi ngồi vào lớp sinh học. Khi tôi mười hai tuổi, tôi là người trẻ nhất đoạt giải nhất tại hội chợ khoa học của đại học địa phương. Kinh nghiệm của tôi về tách phân tử tế bào có ấn tượng tới mức đại học đã cho phép tôi được tham dự trường như sinh viên năm thứ nhất. Tôi đã hoàn thành 3 bằng cử nhân về khoa học trong sinh học, sinh hoá học và khoa học máy tính khi tôi 15 tuổi. Năm sau, tôi bắt đầu một công ti dựa trên một ý tưởng mà tôi có khi tôi còn ở trường. Tôi đã có khả năng thuyết phục nhiều người, kể cả các giáo sư cho tôi vay tiền để bắt đầu công ti. Ý tưởng của tôi đã biến thành bằng phát minh y học để chữa bệnh cho nên các công ti dược quan tâm mua công ti của tôi. Năm ngoái tôi đã bán công ti được vài triệu đô là để giúp gia đình tôi. Tôi trở lại trường để học về công nghệ sinh học vì tôi có ý định tìm thêm nhiều thứ để chữa bệnh. Tôi mang nợ mọi thứ trong cuộc đời tôi với giáo dục đại học.”

Tôi vui mừng là cả hai sinh viên đáp lại bình luận của Dale đều là những nhà doanh nghiệp thành công. Họ đại diện cho một kiểu người mới, trẻ, năng nổ, có hiểu biết và sẵn lòng nhận rủi ro. Họ cả hai đều coi giáo dục là quan trọng và bằng chứng là họ trở về trường để học thêm. Cả hai đều trẻ như Dale, họ cũng nhận được học bổng như Dale nhưng còn tốt hơn điều đó, cả hai đều có mục đích trong cuộc sống. Họ biết hướng nào cần đi và cái gì họ sẽ làm trong cuộc sống. Một người trở về để học thêm về doanh nghiệp để cho anh ta có thể quản lí được công ti của mình tốt hơn. Người kia muốn học thêm để giúp tranh đấu với bệnh tật. Hơn bao giờ hết, thanh niên ngày nay cần có mục đích và chiều hướng như vậy. Có mục đích và chiều hướng sẽ giúp cho họ vượt qua những chướng ngại trong trường, trong cuộc sống để đạt tới đích của họ. Không có mục đích và chiều hướng, nhiều người sẽ bị lạc.

Ngày nay, nhiều thanh niên vẫn còn chưa trưởng thành để là người phán xử tốt về giá trị của giáo dục đại học. Họ nhìn vào thành công của vài người phi thường và muốn làm bản thân mình thành khuôn mẫu theo đó. Mọi người đều muốn là Bill Gates, hay Steve Jobs. Phần lớn muốn tiền, một số muốn danh nhưng có lẽ họ sẽ không đi tới đâu cả. Không có mục đích và chiều hướng, không có giáo dục đúng, họ sẽ chất dứt như bất kì người nào không có việc làm.

—-English version—-

The Value of Education

Earlier this month, Dale Stephens, a 19-year-old student who has won a $100,000 scholarship declared that “College is a waste of time” and dropped out of school. His comment had created many debates and discussions among students and News media. He went on to TV interviews where he continue to complain that education system is broken because it taught theory rather than application and it is expensive. He urged students to drop out of college and be entrepreneurs like Bill Gates, Steve Jobs, and Mark Zuckerberg. He said: “The success of people who never completed college makes us question whether what we need to learn is taught in school”.

Few days later, several students responded to Dale’s argument. One of them, Brian Forde, a successful entrepreneur who went back to school for an MBA degree because he found gaps in the knowledge he needed to lead his company. Brian is a 25 years old multi-millionaire who started his first company when he was 17 and his second when he was 25 argued: “Nothing is more precious than an education, there are so many things to learn and you can learn all of your life and still know nothing. I am constantly asked by people why go back to school? My answer is simple: I was good at technical things but I did not have the business skills to build my company into a larger company. When you run a company you have to make decisions. Make the wrong decision in school and you fail a class; make the wrong decision for your company and you put your employees’ jobs at risk. I cannot do that, so I went back to school to learn more”.

Another student Donald Zhang, 18 years old and multi-millionaire is also attending school for his Ph.D. He told the newspapers: “Let us look at college education and the number of world-changing inventions and discoveries. Where do you think the World Wide Web come from? Where do all genetically foods come from? Where do the life-saving cancer drugs come from? Where do the algorithm for Google searches come from? They are all products of a college education. If you look closely, you can see that universities have created so many industries, from electronic to biotechnology, from computer to robotics. It helped the creation of thousands of companies and millions of jobs. Education has helped me because without it, I probably end up sweeping floor like my father”.

He explained: “My parents were immigrants, they worked hard to raise five children and put us in school. Because the lack of education and limited language, they could not find good jobs. My father worked two jobs sweeping floors in restaurants and schools. My mother sewed clothing for a company so she can earn money and took care of the children. We were so poor that we did not even have TV. The only things we had were books borrowed from the library. When I was seven, I like to read Biology books so I followed my brother to his school and begged the teacher to let me sat in Biology class. When I was twelve, I was the youngest person to win First prize at the Science fair of the local college. My experiment about Cell molecular extraction was so impressive that the university allowed me to attend school as a first year student. I completed 3 Bachelor of Science degrees in Biology, Biochemistry, and Computer Science when I was 15. The next year, I started a company based on an idea that I had when I was at school. I was able to convince several people, including professors to lend me money to start the company. My idea turned into a medical patent to cure disease so pharmaceutical companies were interested to buy my company. Last year, I sold the company for several million dollars to help my family. I went back to school to learn more about Biotechnology as I intended to find more things to cure disease. I owed everything in my life to college education”.

I was so glad that both students who response to Dale’s comments were successful entrepreneurs. They represent a new type of people, young, aggressive, knowledgeable and willing to take risks. They both consider education important as evidence in their return to school to learn more. Both were young like Dale, they also received scholarships like Dale but better than that, they both have goals in life. They know what direction to go and what they will do in life. One is returning to learn more about business so he can manage his company better. The other wants to learn more to help fight diseases. More than ever, young people today need to have goals and direction like that. Having goals and direction will help them to overcome obstacles in school, in life to reach their destination. Without goals and direction, many will get lost.

Today, so many young people are still immature to be a good judge of the value of college education. They look at the success of few extraordinary people and want to model themselves after that. Everybody want to be Bill Gates, or Steve Jobs. Most want the money, some want to be famous but probably they will not go anywhere. Without goals and direction, without proper education, they will end up like any people without jobs.