03 Jul, 2020
Dự án 333 chính là cánh cửa dẫn đến một cuộc sống đơn giản
Tôi bắt đầu thực hiện thử thách thời trang theo lối tối giản vào năm 2010, khi quyết định tìm hiểu xem mình thật sự muốn gì và cần gì trong tủ quần áo của mình.
Tôi thách thức bản thân chỉ được mặc ba mươi ba món hoặc ít hơn trong ba tháng, bao gồm cả quần áo, trang sức, phụ kiện và… giày (đây là lý do chính khiến nhiều người bỏ cuộc). Tôi không tính đồ lót, đồ ngủ, đồ mặc ở nhà hay đồ tập thể thao. Dù sao đi nữa, để được tính là quần áo tập thể thao thì mấy bộ quần áo thể thao của tôi phải được mặc để đi tập thể thao trước đã. Quần tập yoga phải được mặc đi tập yoga. Nếu chỉ toàn được mặc để la cà ở cửa hàng hay đi ra ngoài làm việc vặt thì nó sẽ được tính vào ba mươi ba món đồ kia.
Tôi chia sẻ ý tưởng giảm bớt số lượng quần áo mình mặc lên mạng. Có nhiều người nghĩ việc này thật điên rồ. Có người nghĩ tôi bị điên, và có một số khác muốn tham gia cùng tôi. Thoạt đầu, có khoảng một trăm người nói “Tôi sẽ tham gia”. Họ bình luận dưới bài đăng và nói mình cũng sẽ tiến hành thử thách. Vài người trong số họ muốn chia sẻ kinh nghiệm của họ khi thực hiện thử thách này trên blog cá nhân hoặc mạng xã hội. Thật tuyệt khi ý tưởng của tôi ngay từ đầu đã được ủng hộ như vậy.
Điều gì mới là khắc nghiệt và không phù hợp?
Không phải phản hồi nào cũng tích cực. Có một bài báo còn trích dẫn lời vị giám đốc marketing của tạp chí thời trang danh tiếng Vogue cho rằng Dự án 333 “quá khắc nghiệt và không phù hợp với số đông”. Một số người có thể cho rằng thử thách này không đáng phải bận tâm vì nó thật kỳ quặc, điên rồ hoặc không thể nào có kết quả gì, dù nhiều người khác thấy ngược lại.
Thử thách này có thể kỳ quặc hoặc điên rồ, nhưng nó không khắc nghiệt. Giảm bớt số quần áo mình mặc không phải là một sự hy sinh, và điều ngạc nhiên là thử thách này không mang tính thách thức cao đến vậy với hầu hết mọi người. Điều khắc nghiệt là chúng ta đang dùng món tiền không phải của chúng ta để mua những bộ trang phục mình không mặc đến. Cách chúng ta định giá bản thân qua kích cỡ quần jean, định giá lòng tự tôn qua số tài sản mình có và những xu hướng thời trang thay đổi như chong chóng, đó mới chính là khắc nghiệt.
Dự án 333 ban đầu là một thử thách cá nhân để dọn dẹp tủ quần áo bừa bộn, và sâu xa hơn là định nghĩa xem từ “đủ” thật sự có ý nghĩa thế nào với tôi. Có một trăm người tham gia thử thách và một phóng viên thấy hứng thú với nó. Từ lúc bắt đầu thử thách thời trang này vào năm 2010, rất nhiều thứ đã thay đổi. Một tủ quần áo đơn giản không chỉ thay đổi kho trang phục mà còn thay đổi toàn bộ cuộc sống của tôi nữa. Tôi đã định nghĩa lại mối quan hệ của mình với đồ đạc và việc mua sắm một cách hoàn chỉnh.
Và rồi có những chuyển biến nội tâm ý nghĩa hơn và có khả năng làm thay đổi cả cuộc sống. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi cảm giác tội lỗi giảm bớt và sự mệt mỏi khi phải đưa ra quyết định mặc gì cũng vơi dần. Tôi mệt mỏi khi cứ thấy mình đổ tiền vào những món trang phục không hề được mặc mỗi ngày. Khi đồ đạc ra đi, cảm giác tội lỗi cũng đi theo. Tôi chú ý nhiều hơn đến những thứ mình thật sự quan tâm. Giờ đây, những ngày cuối tuần của tôi không còn bận rộn mua sắm nữa, và tôi cũng không còn lang thang trên mạng để tìm những chương trình khuyến mãi hấp dẫn nhất, nhờ vậy mà tôi có thời gian để suy ngẫm xem sở thích thật sự của mình là gì.
Tôi bắt đầu tìm được sự tự tin vào chính bản thân tôi, chứ không phải vào những thứ tôi đang khoác trên người. Tôi luôn nghĩ mình cần mặc một món đồ mới nào đó thì mới tự tin. Tôi cần mang đôi giày cao gót phù hợp để cảm thấy mạnh mẽ, một chiếc đầm mới để thấy mình thật quyến rũ, hoặc là một chiếc áo khoác mới để thấy chỉn chu và sẵn sàng. Chẳng cần món đồ gì mới tôi cũng cảm nhận được tất cả những điều trên và còn hơn thế nữa.
... Và những bài học
Tôi đã học hỏi được nhiều điều từ việc giảm bớt số trang phục mình mặc, nhưng có năm bài học đã truyền cho tôi cảm hứng để tiếp tục chỉ mặc ba mươi ba món đồ trong mỗi ba tháng và giới thiệu thử thách này cho người khác:
1.Để được hạnh phúc, tôi cần ít thứ hơn mình nghĩ. Có càng nhiều, tôi lại muốn nhiều thêm. Có vẻ như đống quần áo của tôi cần thêm nhiều thứ nữa. “Chiếc áo len đó sẽ cực kỳ hợp với mấy chiếc quần jean mình có”, tôi sẽ nghĩ thế. Hoặc là, “Một chiếc khăn choàng hoặc thắt lưng mới sẽ giúp bộ trang phục này trông thật hài hòa”. Lúc nào cũng muốn nhiều hơn chỉ khiến tôi thất vọng, chi tiêu quá đà và cảm thấy bất mãn. Việc lựa chọn từ một bộ sưu tập nho nhỏ gồm ba mươi ba món đồ làm tôi thấy nhẹ nhàng và biết ơn gần như ngay tức khắc về những gì mình có thay vì suy nghĩ xem thứ tiếp theo mình cần là gì.
2.Không ai quan tâm đến bộ đồ tôi đang mặc. Thật là sốc! Không phải lúc nào người ta cũng nghĩ về tôi. Mọi nỗ lực thể hiện bản thân thông qua trang phục của tôi đều chẳng được chú ý. Khi bắt đầu thực hiện thử thách, tôi đang làm công việc bán quảng cáo toàn thời gian cho các tạp chí nhắm đến nhóm khách hàng giàu có. Trong các cuộc họp kinh doanh tại văn phòng, khi ăn trưa cùng khách hàng và trong các sự kiện cộng đồng, hầu như lúc nào tôi cũng tham gia các hoạt động với cùng những con người đó. Không ai để ý là tôi đang mặc vài món đồ trùng lặp trong suốt ba tháng cả. Đồng nghiệp của tôi không để ý, khách hàng cũng không để ý. Thực tế là tôi được khen nhiều hơn. Thậm chí tôi còn mặc duy nhất một bộ đầm trong mọi kỳ nghỉ lễ và sự kiện của năm đó.
3.Nên dành năng lượng tinh thần cho các hoạt động khác, thay vì tốn nhiều công sức quyết định xem mình sẽ mặc gì. Bạn đã từng trải qua cảm giác mệt mỏi khi phải đưa ra quyết định lựa chọn chưa? Đến cả kệ hàng bày ngũ cốc trong tiệm tạp hóa cũng đầy rẫy lựa chọn. Có đến mười bốn loại bánh ngũ cốc ăn sáng khác nhau. Theo tạp chí Consumer Reports, từ năm 1975 đến năm 2008, số lượng sản phẩm trong một siêu thị cỡ vừa đã tăng từ mức bình quân chín ngàn sản phẩm lên bốn mươi bảy ngàn sản phẩm. Tôi vẫn nhớ mình phải thử vài bộ trang phục lúc chuẩn bị đi làm mỗi sáng với hy vọng tìm được bộ đồ hoàn hảo. Giờ đây, nhờ sắp xếp được một tủ quần áo tối giản nho nhỏ, tôi không cần phải đưa ra quyết định mặc gì mỗi ngày nữa. Ngày nào tôi cũng mặc những món đồ mình thích.
4. Một tủ quần áo đơn giản chính là cánh cửa dẫn đến một cuộc sống đơn giản. Một khi bắt đầu tận hưởng những lợi ích của việc giảm bớt số trang phục mình mặc, bạn sẽ thấy tò mò về việc sở hữu ít đi trong cuộc sống. Sự đơn giản của tủ quần áo lan tỏa vào mọi ngóc ngách trong nhà và trong khía cạnh cuộc sống của bạn. Một khi nhận ra mình chỉ cần rất ít quần áo là đủ, thậm chí là đủ để sống khỏe, tôi tự hỏi còn điều gì khác đang níu kéo không cho mình được khỏe mạnh và hạnh phúc hơn.
5. Sự đơn giản chính là con đường quay lại với yêu thương. Đây chính là con đường đưa tôi quay trở lại với những người tôi yêu, với công việc tôi yêu và cuộc sống tôi yêu. Bằng cách loại bỏ tất cả những điều không quan trọng, cuối cùng tôi cũng biết điều gì mới thật sự quan trọng. Đó chính là yêu thương.
Là một trong những blogger hàng đầu thế giới về lối sống tối giản, Courtney Carver được vinh danh trong rất nhiều bài báo, chương trình podcast và vô số buổi phỏng vấn về cách sống đơn giản. Các dự án của cô từng được nhắc đến bởi Vogue, CNN, Forbes, USA Today, The Wall Street Journal, The Oprah Magazine...