Tôi đã đọc được ở đâu đó rằng, tình yêu không cần quá ồn ào náo nhiệt, cũng chẳng cần muôn màu muôn vẻ, chỉ cần hai tâm hồn luôn hướng về nhau, cùng nhau nắm tay đi tiếp đoạn đường phía trước. Và câu nói ấy dường như là dành cho tình yêu của vợ chồng vị Tổng thống da đen đầu tiên của nước Mỹ - Barack Obama và Michelle Obama. "Chàng sinh viên luật tài năng nhất Harvard và nữ luật sư da màu thông minh, hai con người xuất chúng phải lòng nhau là chuyện tất nhiên, nhưng tôi thích cái cách họ xích lại gần nhau, không ồn ào, không hứa hẹn sáo rỗng.” Trải qua 30 năm gặp gỡ và gắn bó, tình yêu của họ vẫn luôn ngọt ngào như những ngày đầu tiên. Vậy khoảnh khắc nào đã đưa họ đến với nhau? Hãy cùng ngược về thời gian những năm 90 để chứng kiến khoảnh khắc tình yêu của họ chớm nở.

Dù tôi có thừa nhận hay không thì giữa chúng tôi có một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi. Vào những ngày chúng tôi quá bận rộn đến mức không thể gặp mặt nhau, tôi luôn tự hỏi anh ấy đang làm gì. Tôi tự nhủ đừng thất vọng khi không thấy anh ấy xuất hiện trước cửa phòng làm việc của mình. Tôi tự nhủ đừng quá phấn khích khi thấy anh ấy xuất hiện. Tôi có tình cảm với anh, nhưng tình cảm này vẫn đang âm ỉ chôn sâu bên dưới quyết tâm tập trung giữ cho cuộc sống của mình gọn gàng và thăng tiến trong sự nghiệp, không dính vào những chuyện kịch tính. Những bản đánh giá kết quả công việc hằng năm của tôi đều ổn định. Tôi đang đi đúng hướng để trở thành luật sư có cổ phần tại Sidley & Austin, có lẽ là trước tuổi ba mươi hai. Đó là tất cả những gì tôi mong muốn, hoặc tôi đang tự thuyết phục mình như vậy.

Có thể tôi đã phớt lờ những gì đang nảy nở giữa hai chúng tôi, nhưng Barack thì không.

“Anh nghĩ là chúng ta nên hẹn hò”, anh nói vào một chiều nọ khi chúng tôi đang ngồi dùng bữa.

“Hả? Anh và em?”. Tôi giả vờ kinh ngạc vì anh nghĩ tới khả năng đó. “Em đã nói với anh rồi, em không hẹn hò. Và em là cố vấn của anh.”

Anh ấy cười với vẻ hài hước. “Em làm như chuyện đó thì có ảnh hưởng gì vậy. Em không phải là sếp của anh.” Sau đó anh chốt, “Và em khá đáng yêu đấy”.

Barack có một nụ cười dường như rộng đến mang tai. Anh là sự kết hợp chết người giữa tình cảm và lý trí. Suốt những ngày kế tiếp, không dưới một lần anh đã bày ra bằng chứng tại sao chúng tôi nên hẹn hò. Chúng tôi tâm đầu ý hợp. Chúng tôi làm cho nhau cười. Chúng tôi đều không vướng bận bạn trai bạn gái, và hơn nữa, chúng tôi đã thừa nhận rằng hoàn toàn không có hứng thú gì với bất kỳ người nào khác mình từng gặp. Anh ấy lập luận rằng chẳng ai ở công ty sẽ bận tâm chuyện chúng tôi hẹn hò với nhau. Thật ra thì chuyện đó còn có thể được xem là một tín hiệu lạc quan. Anh nhận định là những luật sư cổ đông trong công ty rồi sẽ muốn giữ anh lại làm việc cho họ, và nếu chúng tôi hẹn hò nhau thì chuyện này sẽ làm tăng khả năng anh trung thành với công ty

“Ý anh là em giống mồi nhử sao?”, tôi cười phá lên. “Anh tự đánh giá mình quá cao rồi.”

[…]

Một hai ngày sau, Barack hỏi tôi có thể cho anh đi nhờ đến một bữa tiệc nướng dành cho các thực tập sinh hay không. Bữa tiệc được tổ chức vào dịp cuối tuần tại nhà một luật sư cấp cao tại vùng ngoại ô giàu có ven hồ ở phía bắc thành phố. Tôi nhớ hôm đó là một ngày quang đãng, mặt hồ lấp lánh bên một trảng cỏ được cắt tỉa cẩn thận. Tiếng nhạc đang phát ra từ dàn âm thanh nổi, và người phục vụ mang thức ăn ra trong lúc mọi người khen ngợi phong cách thẩm mỹ của ngôi nhà. Đó là bức tranh của sự sung túc và thoải mái, là một lời nhắc nhở không hề mờ nhạt về phần thưởng bạn sẽ nhận được khi toàn tâm toàn ý dốc sức vào công việc. Tôi biết Barack giằng co với những gì anh muốn thực hiện trong đời, với định hướng nghề nghiệp của bản thân. Anh ấy sống không thiên về vật chất. Giống như tôi, anh ấy chưa từng giàu có, và anh cũng chẳng khát khao làm giàu. Anh muốn trở thành con người hữu ích hơn là trở nên giàu có, và anh vẫn đang nỗ lực tìm cách thực hiện điều đó.

Chúng tôi không tham dự bữa tiệc như một cặp đôi nhưng vẫn dành hầu hết thời gian bên cạnh nhau, đi chào hỏi từng nhóm đồng nghiệp, nốc bia và uống nước chanh, ăn burger và rau trộn khoai tây trên đĩa nhựa. Chúng tôi tách ra rồi lại tìm về với nhau. Tất cả đều có cảm giác hết sức tự nhiên. Anh ấy âm thầm tán tỉnh tôi và tôi cũng tán tỉnh đáp lại. Vài người bắt đầu chơi bóng rổ tự do, và tôi dõi theo khi Barack ung dung vào sân trên đôi dép lê của anh. Anh dễ dành quen biết mọi người ở công ty. Anh gọi các thư ký bằng tên và hòa đồng với mọi người - từ những luật sư cao niên, bảo thủ với những chú ngựa con háu đá đầy tham vọng hiện đang chơi trong sân bóng rổ. Anh ấy là người tốt, tôi tự nhủ trong lúc quan sát anh chuyền bóng cho một vị luật sư khác. 

Sau khi đã ngồi xem vô số trận bóng rổ từ trung học đến đại học, tôi có thể nhận ra ai là một cầu thủ giỏi, và Barack nhanh chóng qua được màn kiểm định. Anh ấy chơi bóng rổ theo kiểu rất thể thao và rất nghệ thuật. Cơ thể hao gầy của anh di chuyển nhanh nhẹn, thể hiện thứ sức mạnh mà trước đây tôi chưa từng chú ý. Anh ấy nhanh nhẹn và khéo léo, kể cả khi mang đôi dép Hawaii của mình. Tôi đứng đó, vờ như đang lắng nghe một người vợ cực kỳ tử tế của ai đó đang nói chuyện với mình, nhưng kỳ thực mắt tôi dán lấy Barack. Lần đầu tiên tôi thấy kinh ngạc trước con người mà anh đang thể hiện, một người đàn ông kỳ lạ tổng-hòa-mọi-thứ.
Khi chúng tôi lái xe về lại thành phố vào tối hôm đó, tôi cảm thấy một sự thổn thức mới chớm, một hạt giống ngóng trông vừa mới gieo. Khi đó đang là tháng Bảy. Barack sẽ rời đi trong tháng Tám, anh sẽ biến mất vào trường luật và bất cứ cuộc sống nào khác chờ đợi anh ở đó. Bề ngoài, giữa chúng tôi chẳng có gì thay đổi. Chúng tôi cười đùa như trước giờ vẫn thế, chúng tôi tán gẫu về việc ai nói điều gì trong bữa tiệc nướng. Nhưng tôi cảm thấy cái nóng râm ran đang chạy dọc theo sống lưng mình. Tôi cảm thấy rất rõ cơ thể của anh trong không gian nhỏ hẹp của xe - chỏ tay anh đặt lên hộp giữa, đầu gối anh nằm trong tầm với của tay tôi. Khi chúng tôi rẽ vào khúc bo phía nam Đường Lake Shore, vượt qua những người đạp xe và chạy bộ trên đường bộ hành, tôi đang đấu tranh tư tưởng với chính mình. Có cách nào để làm điều này mà không biến nó thành chuyện nghiêm trọng hay không? Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi đến mức nào? Tôi không  xác định được bất kỳ chuyện gì - tôi không biết làm thế nào mới là đúng, không biết ai sẽ phát hiện chuyện đó có quan trọng nữa hay không - nhưng tôi chợt phát hiện mình không còn muốn chờ cho đến khi biết rõ nữa.

Barack sống ở khu Công viên Hyde, trong một căn hộ thuê lại của một người bạn. Đến lúc chúng tôi rẽ vào khu phố thì bầu không khí căng thẳng đã tràn ngập giữa chúng tôi, như thể một điều tất yếu hoặc tiền định nào đó sắp sửa xảy ra. Hay là tôi đang tưởng tượng? Có lẽ tôi đã từ chối anh ấy quá nhiều lần. Có lẽ anh đã từ bỏ và giờ đây chỉ xem tôi là một người bạn tốt và đáng tin cậy, một cô gái sở hữu chiếc Saab có máy điều hòa nhiệt độ có thể cho anh quá giang mỗi khi cần.

Tôi dừng xe trước tòa nhà nơi anh ấy sống, tâm trí vẫn còn rối tung rối mù. Một khoảnh khắc kỳ quặc trôi qua, ai nấy cũng chờ người kia mở lời tạm biệt. Barack ngẩng đầu về phía tôi.

“Hay là mình đi ăn kem?”, anh hỏi.

Đó là khi tôi biết cuộc chơi đã bắt đầu, là một trong những lần hiếm hoi tôi quyết định ngừng nghĩ ngợi và chỉ sống. Đó là một tối mùa hè ấm áp tại thành phố mà tôi yêu quý. Bầu không khí dễ chịu đang mơn man trên da thịt. Có một tiệm Baskin-Robbins ở dãy nhà gần căn hộ của Barack, chúng tôi đã đến đó mua hai cốc kem và mang ra ngoài và ngồi ăn trên vỉa hè. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, co gối, tận hưởng sự mệt mỏi dễ chịu sau một ngày ở suốt một ngày ở ngoài trời. Chúng tôi lẳng lặng ăn kem thật nhanh trước khi nó tan hết. Có lẽ Barack đã đọc được trên khuôn mặt tôi, hoặc đã cảm nhận qua bộ dạng của tôi là tôi đang thả lỏng và mở lòng.

Anh nhìn tôi một cách tò mò với một nụ cười vừa hé trên môi. 

“Anh hôn em nhé?”, anh ấy hỏi.

Và cứ thế, tôi tựa vào anh, cảm nhận mọi thứ đang dần trở nên sáng tỏ.

Ngân Hà - Bookademy