20 Aug, 2020
Bài học từ người thợ mộc lạ lùng: Bí quyết để tìm kiếm ý nghĩa trong công việc và cuộc sống
Trích dẫn chương 3, cuốn sách "Người Thợ Mộc Lạ Lùng"
Vài ngày sau đó, sau khi giúp Sarah chuẩn bị cho bọn trẻ đến trường, Michael tản bộ trong công viên. Mặc dù anh chẳng mấy hứng thú, nhưng Sarah lại buộc anh phải làm. Bác sĩ khuyên anh vận động nhẹ nhưng đều đặn để giúp máu lưu thông. Ngoài việc không được đi làm, Michael có thể quay lại với các hoạt động thường nhật của mình miễn là chúng không khiến anh căng thẳng. Đi bộ về, Michael vào bếp vơ lấy bình nước, tu một hơi, chợt anh nhìn thấy tấm danh thiếp của người thợ mộc vẫn đang nằm trên kệ. Đắn đo một lúc, anh quyết định trực tiếp tới gặp để cảm ơn.
Dù sao thì không phải ngày nào bạn cũng có cơ hội gặp được ân nhân cứu mạng mình, Michael nghĩ ngợi trong lúc lái xe. Ngộ nhỡ mình không thích ông ta thì sao? Có thể thấy rõ đây là một tay tiếp thị tồi, có khi cũng là một gã tồi thì sao nhỉ? Tâm trí Michael cứ xoay vòng với hàng tá giả định trong khi xoay xở lách ra khỏi đoạn đường đang tắc nghẽn giao thông. Sau cùng, anh quyết chí rằng mình cần nói lời cảm ơn người đàn ông này cho dù đó có là người như thế nào đi chăng nữa. Nói cho cùng, không phải ngày nào bạn cũng cần ai đó cứu mạng mình.
Michael tới được số 111 Main Street vào buổi trưa. Đó là một ngôi nhà rộng rãi, mới xây, trông rất đẹp với lối vào hình tròn uốn quanh bồn cây, trên khoảng sân rộng có đậu một chiếc xe tải nhỏ. Rảo bước qua lối cửa chính, anh thấy một nhóm thợ đang sơn tường và trần nhà, không khí tất bật trong tiếng xẻ cưa và đóng búa. Anh bước vào bếp và thấy một người đàn ông da ngăm có mái tóc nâu dài đến vai, vận quần jean xanh, đi xăng-đan màu nâu, áo thun trắng. Ông đang ngồi dùng bữa trưa tại bàn bếp. Người đàn ông ngước lên, trông thấy Michael, ánh mắt ông bỗng sáng lên. Rồi ông sải nhanh bước về phía Michael, tươi cười rạng rỡ, rồi quàng tay ôm lấy anh.
- Michael, gặp cậu thật tốt quá. Trông cậu khỏe hơn nhiều so với lần cuối chú gặp cậu đấy. – Ông niềm nở và đầy hào sảng. – Chú cũng đang băn khoăn không biết tình trạng cậu thế nào. Gặp cậu bất ngờ quá!
- Vâng, cháu thấy khỏe rồi. – Michael bối rối đáp. Anh không phải người hay thân mật và không hề trông đợi một sự chào đón nồng nhiệt thế này từ người lạ.
Người thợ mộc lùi lại, nhìn chăm chú vào trán Michael, rồi chạm ngón tay vào cạnh vết khâu.
- Có vẻ vết thương của cậu lành nhanh đấy. – Ông nói với nụ cười rạng rỡ. – Thấy cậu bình phục, chú vui lắm.
- Vâng, cháu cũng vậy. – Michael ngại ngùng. – Cháu đến cảm ơn chú ngày hôm ấy đã giúp đỡ cháu.
- Ôi dào, chuyện nhỏ ấy mà. Nếu đổi lại là cậu thì cậu cũng sẽ làm vậy với chú thôi. – Người thợ mộc nói trong lúc bước lại bàn ăn và mời Michael ngồi.
- Vậy chính xác chuyện gì đã xảy ra ạ? – Michael hỏi.
- À, lúc đó mới tờ mờ sáng, chú đang đi bộ tới đây để làm việc. Ngày nào chú cũng thường đến chỗ làm như thế. chú thấy cậu đang chạy bộ, và rồi “rầm!”, cậu đổ gục như bị trúng đạn. Đầu cậu đập xuống đất khá mạnh, rồi vết thương túa máu. Chú vội cởi áo ra, dùng nó ấn mạnh vào trán cậu để cầm máu và gọi cấp cứu. Tuy mê man nhưng khi chú hỏi tên, cậu vẫn thều thào đủ nghe để chú báo lại với cảnh sát khi họ tới. Chú biết người nhà cậu sẽ lo lắng lắm khi thấy cậu chạy bộ quá lâu mà không về.
- Ôi, không thể tin chú đã làm chừng ấy việc để cứu sống cháu. Cháu cảm ơn chú nhiều lắm. Mọi người ở bệnh viện bảo chú là một người hùng và nói rằng chú đã để lại danh thiếp. – Michael rút tấm danh thiếp từ trong túi ra.
- Đúng là chú đã làm thế. – Người thợ mộc đáp.
- Nhưng cháu không thấy tên chú đề trên ấy. Cháu vẫn chưa biết tên chú.
- Ồ, xin thứ lỗi. Thường thì chú luôn tự tay viết tên mình lên danh thiếp để khiến nó gần gũi hơn. Nhưng khi mọi người khẩn trương đưa cậu vào bệnh viện, chú quên khuấy mất. Xin lỗi đã không giới thiệu đầy đủ. Chú là J. Emmanuel. – Vừa nói ông vừa nở nụ cười và vươn tay ra để bắt tay Michael. – J. là tên và Emmanuel là tên đệm. Mọi người hay gọi chú là ‘J.’.
- J là viết tắt của Jason hay chữ J-A-Y trong tiếng Anh ạ? – Michael hỏi.
- Không, đơn giản là J và chấm. Cha mẹ chú tin rằng chú là độc nhất.
- Vâng, J. – Michael mỉm cười đáp và bắt tay J. – Thật vinh hạnh khi chính thức được biết tên thật, hay đúng hơn là chữ cái đầu, của vị anh hùng đã cứu mạng cháu.
Người thợ mộc cười lớn và đứng dậy đi về phía những chiếc tủ ông đang đóng.
- Chú mừng vì đã ở đó và giúp được cậu. Cậu biết không, trừ những khi bận đi lòng vòng quanh thành phố để cứu người, thì chú làm những thứ này. – Ông mỉm cười tự hào giới thiệu thành phẩm của mình.
Có thể Michael không phải là người khéo tay, song anh biết thế nào là một món đồ gỗ tốt, và chỉ nhìn sơ qua anh cũng nhận ra những chiếc tủ trước mắt tinh tế, hoàn thiện và chất lượng tuyệt hảo nhất mà anh từng thấy. Người này cần được tư vấn về việc marketing, chứ tuyệt nhiên không cần tư vấn về tay nghề, vì khả năng chế tác của ông đã ở tầm cỡ bậc thầy, Michael nghĩ.
- Chúng đẹp quá! – Michael trầm trồ. – Không biết chú có đóng tủ phòng khách gia đình không?
- Chú có thể đóng bất cứ thứ gì, và hầu như đã từng đóng mọi thứ. – Người thợ mộc đáp.
- Dạ, vậy thì tốt quá. Trùng hợp là trong khoảng thời gian này bác sĩ và vợ cháu yêu cầu cháu phải tịnh dưỡng vài tuần để bình phục hẳn, thế nên cháu định dành thời gian tìm người đóng chiếc tủ phòng khách cho gia đình. Cháu muốn nhờ chú giúp việc này như một cách để đền ơn chú đã cứu sống cháu. – Michael tế nhị cân nhắc từng từ khi đưa ra lời đề nghị.
- Chú rất vinh hạnh khi cậu muốn chú chế tác một thứ gì đó đặc biệt cho mái ấm của cậu, nhưng hãy nhớ, cậu không cần phải đền ơn cho chú gì cả. – Người thợ mộc nói và đặt tay lên trái tim. – Chú luôn cho đi vô điều kiện. Đó là cách sống và lao động tuyệt vời nhất. Nếu cậu muốn chú đóng một chiếc tủ phòng khách, thì chú sẵn sàng thôi, nhưng hãy chọn chú khi cậu cảm thấy bị thuyết phục bởi sản phẩm chú làm ra, đừng vì ý nghĩ phải làm thế để trả ơn. Đừng bao giờ làm bất cứ điều gì bởi nghĩa vụ phải làm, mà hãy làm với tình yêu và lòng biết ơn. Đó là cách làm mang nhiều sức mạnh hơn đấy.
Michael vừa gật đầu vừa suy ngẫm những lời người thợ mộc nói. Quả là bõ công khi đến gặp người đàn ông này. Ông không giống bất cứ ai Michael từng gặp trước đây. Hầu như mọi người đều chộp ngay lấy mọi cơ hội để kiếm lợi, riêng người này lại không mảy may màng tới việc mình sẽ kiếm được gì. Ông ấy chỉ muốn được thuê vì chất lượng công việc của mình. Rõ ràng J. là một người khác biệt và có nguyên tắc sống rõ ràng, bên cạnh đó, có thêm một chút triết lý thì cũng không hại gì. Hơn nữa, tay nghề của ông quả thật không có gì để bàn cãi. Michael tất nhiên vẫn muốn thuê ông dù J. có phải người cứu mạng của mình hay không. Vốn là một tay bán hàng rất giỏi luôn biết lắng nghe và phản hồi tinh tế, anh đứng dậy và nói:
- Vâng, vậy cháu xin phép diễn đạt lại thế này. Cháu rất biết ơn chú đã cứu mạng cháu và bởi vì kỹ thuật chế tác của chú nên cháu muốn đặt chú làm một chiếc tủ phòng khách cho gia đình cháu.
- Nghe rất tuyệt. – Người thợ mộc cười lớn và vỗ vai Michael.
J. biết cả hai vẫn chưa thực sự ở cùng một tầm nhìn, nhưng sẽ sớm thôi. Ông có thể thấy rõ Michael là một người luôn biết học tập. Trên hết, những gì họ sắp làm không chỉ là một chiếc tủ phòng khách đơn thuần.
- Khi nào chú có thể bắt đầu ạ? – Michael hỏi.
- Chú sắp làm xong những chiếc tủ này rồi. Tuy nhiên, trong nhiều tháng tới chú đã được đặt hẹn gần như kín hết rồi. Nhưng không sao, chú sẽ bố trí lại lịch và dành thời gian cho cậu. Chúng ta có thể bắt đầu từ ngày mốt được không nhỉ?
- Vâng, vậy thì tốt quá. Đây là địa chỉ của cháu. – Michael trả lời, viết thông tin lên mặt phía sau danh thiếp của mình và trao cho J. – Cháu rất cảm kích việc chú đã bỏ thời giờ cho cháu. Cháu không nghĩ chú lại bận rộn như thế.
- À, đúng là chú cực kỳ bận. Trên thực tế mọi người đều nói chú là người thợ mộc đắt hàng nhất thành phố đấy.
- Thật hả chú? – Michael hết sức sửng sốt. – Chú đạt được điều đó như thế nào?
- Đó là nhờ các nguyên tắc “kim chỉ nam” trong công việc. Chú nắm trong tay những chiến lược thành công tuyệt vời nhất. – Người thợ mộc đáp.
Michael vô cùng tò mò trước những lời mình vừa nghe. Chắc chắn người đàn ông này không đề cập đến cách trình bày danh thiếp hay những mánh lới tiếp thị.
- Đó là gì vậy ạ? – Anh hỏi.
- Chú sẽ cho cậu biết khi chúng ta gặp lại nhau sau hai ngày tới. Còn bây giờ có mấy người sẽ đến gặp chú, chú cần đón tiếp họ. – Người thợ mộc ôm tạm biệt Michael trước khi vẫy tay chào cả hàng người đang chờ để nói chuyện với ông.
Khi bước ra khỏi nhà bếp, đi ngang qua từng nhóm người chờ tới lượt được đặt hàng J., Michael bắt đầu tin rằng người thợ mộc này thông thái hơn rất nhiều so với những gì anh từng mường tượng.
Trạm Đọc trích đăng | Nguồn ảnh: Sưu tầm
Nhập mã MGGFNT8 giảm thêm 5% khi mua sách "Người Thợ Mộc Lạ Lùng" tại: https://bit.ly/nguoithomoc-fhs. Thời gian sử dụng đến ngày: 31/8/2020.