Hồ Thị Việt Hà dịch Tái bản lần thứ 5
LỜI TỰA HƯƠNG THƠM CỦA TỰ DO Sáng tạo là sự nổi loạn ngoạn mục nhất trong cuộc sống. Để sáng tạo, bạn phải thoát khỏi mọi khuôn phép; bằng không, sự sáng tạo của bạn chỉ là một bản sao chép không hơn không kém. Bạn cũng chỉ có thể sáng tạo khi bạn tồn tại như một cá thể riêng biệt, độc đáo và tách rời khỏi tâm lý đám đông. Tâm lý đám đông hoàn toàn phi sáng tạo. Đó chỉ là một kiểu sống mòn, không vũ điệu, không tiếng hát, không niềm vui – hết sức máy móc. Người sáng tạo không thể bước theo lối mòn cũ kỹ. Anh ta phải vạch ra hướng đi riêng cho mình, phải tự khám phá những bí ẩn của cuộc đời. Anh ta phải dấn thân, phải vượt ra khỏi tâm trí của đám đông. Tâm trí của đám đông là loại tâm trí bầy đàn, a dua, a tòng, thấy đám đông chạy mình cũng chạy, thấy đám đông dừng cũng dừng mà không hiểu tại sao. Tâm trí này thiếu sự trải nghiệm và phân tích. Tuy vậy, tính bầy đàn cũng có sức cám dỗ của riêng nó: những ai một mực cho rằng lựa chọn của đám đông là hướng đúng đắn duy nhất thì sẽ được tôn trọng, kính nể.
6 - Sáng tạo - Bừng cháy Sức mạnh Bên trong Chính vì thế nên từ lâu đã tồn tại một quy luật “tất yếu” đến hà khắc đó là những người làm công việc sáng tạo như họa sĩ, vũ công, nhạc sĩ, nhà thơ, nhà điêu khắc… chớ có mà tơ tưởng đến việc được trọng vọng. Họ phải sống một cuộc đời du mục, một cuộc đời rày đây mai đó – khả năng duy nhất để họ có thể mặc sức sáng tạo. Nhưng không cần phải như thế. Trong tương lai, mọi người sẽ được sống theo kiểu của mình, không còn phải lang thang du mục nữa. Cuộc sống du mục là kết quả của một cuộc đời ước định sẵn và tuân theo những truyền thống cũ. Nỗ lực của tôi là phá vỡ định kiến của đám đông và giải phóng cho mỗi cá nhân để họ được là chính mình. Khi đó sẽ không còn vấn đề gì nữa, bạn có thể sống một cuộc đời như ý muốn. Trên thực tế, loài người chỉ thật sự được sinh ra vào cái ngày mà mỗi cá nhân đều được tôn trọng bởi chính sự “trở lại” của mình. Nhưng cho đến nay thì loài người vẫn chưa được sinh ra, tất cả hãy còn trong giai đoạn hoài thai. Cái gọi là nhân loại như bạn đang nhìn thấy chẳng qua chỉ là một hiện tượng “đám đông”, trừ phi chúng ta trao cho mỗi người quyền tự do cá nhân, nghĩa là toàn quyền được là chính mình, được tồn Người sáng tạo không thể bước theo lối mòn cũ kỹ. Anh ta phải vạch ra hướng đi riêng cho mình, phải tự khám phá những bí ẩn của cuộc đời. Anh ta phải dấn thân, phải vượt ra khỏi tâm trí của đám đông.
Creativity - Unleashing the Forces Within - 7 tại theo cách của riêng mình… và dĩ nhiên anh ta không cần phải can dự vào chuyện của người khác – đó cũng là một phần của tự do, chẳng ai cản trở ai hết. Thế nhưng ai ai cũng thích xen vào việc của người khác, ngay cả những việc hoàn toàn riêng tư, chẳng dính dáng gì đến xã hội. Ví dụ, bạn yêu một người phụ nữ, việc đó có dính dáng gì đến xã hội đâu! Đây hoàn toàn là chuyện cá nhân, không hề liên quan đến bàn dân thiên hạ. Khi hai con người có tình cảm với nhau thì xã hội không nên chen vào. Ấy vậy mà xã hội lại can thiệp vào, cả trực tiếp lẫn gián tiếp, bằng tất cả những “công cụ” mình có như quan tòa, cảnh sát… Loài người cần có một mảnh đất mới, mảnh đất của tự do. Chủ nghĩa du mục, một lối sống không chiều theo quy tắc xã hội, là một kiểu phản ứng tất yếu. Nhưng nếu tầm nhìn của tôi trở thành hiện thực, khi đó chủ nghĩa du mục sẽ không còn tồn tại nữa bởi sẽ không còn cái gọi là tâm trí đám đông luôn tìm cách thống trị con người. Rồi mọi người sẽ cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn. Khi đó chỉ có sự sáng tạo. Sáng tạo chính là hương thơm của sự tự do cá nhân. Người sáng tạo là người có sự hiểu biết thấu suốt, có thể nhìn thấy những điều chưa ai từng thấy trước đó và nghe thấy những điều chưa ai từng nghe.
CHUẨN BỊ TOAN Một khi bệnh tật biến mất, mọi người đều trở thành nhà sáng tạo. Chỉ những người ốm đau mới gieo rắc sự tàn phá, còn những ai khỏe mạnh thì đều sáng tạo. Sáng tạo là hương thơm của sức khỏe. Khi con người thật sự khỏe mạnh, khỏe toàn diện, tự thân họ sẽ trở nên sáng tạo và khát khao sáng tạo. SỐNG ĐỜI PHONG PHÚ Nhân loại giờ đây đang đứng trước ngã tư đường. Chúng ta đã sống một cuộc đời đơn chiều và đến nay thì sức cùng lực kiệt. Giờ chúng ta cần sống một cuộc đời phong phú hơn, một cuộc đời ba chiều, nghĩa là sống có ý thức, sống với lòng trắc ẩn và sống sáng tạo. Ý thức nói lên sự hiện hữu, trắc ẩn là tình cảm, còn sáng tạo chính là hành động. Con người mới phải bao gồm cả ba yếu tố trên. Tôi biết tôi đang trao cho bạn thử thách lớn lao nhất, nhiệm vụ khó khăn nhất phải hoàn thành. Bạn phải tĩnh tại như Đức Phật, đáng yêu như thần Krishna(*) (*) Về mặt từ nguyên, Krishna có nghĩa là thu hút, có duyên. Theo truyền thuyết của đạo Hindu, các hóa thân của thần Krishna đều là để cứu giúp con người.
Creativity - Unleashing the Forces Within - 9 và sáng tạo như Michelangelo, Leonardo da Vinci. Cùng một lúc bạn phải hội đủ cả ba nhân cách ấy. Chỉ như vậy bạn mới là một con người toàn vẹn, bằng không thì trong bạn vẫn còn thiếu vắng một điều gì đó. Và điều thiếu sót này sẽ khiến bạn bị thiên lệch, khiếm khuyết. Bạn có thể vươn đến đỉnh cao nếu sống một cuộc đời đơn chiều, nhưng chỉ là một đỉnh cao mà thôi. Còn tôi lại muốn bạn trở thành cả dãy Himalaya với muôn trùng đỉnh cao. Con người đơn chiều đã thất bại. Anh ta không thể tạo ra một hành tinh đẹp đẽ, không thể tạo ra thiên đường trên chính mặt đất. Anh ta đã thất bại, hoàn toàn thất bại! Anh ta có thể tạo ra một vài con người tuyệt vời nhưng không thể chuyển hóa, cũng như không thể nâng cao tâm thức của toàn thể nhân loại. Đâu đó chỉ mới có một vài cá thể đạt đến sự khai ngộ. Thế cũng chẳng giúp ích được gì. Chúng ta cần có thêm nhiều người được khai sáng hơn nữa, và khai sáng theo con đường ba chiều. Đó là định nghĩa của tôi về con người mới. Đức Phật chẳng phải là một nhà thơ nhưng nhân loại mới, những người đang trở thành Phật(*), sẽ là những nhà thơ. Khi nói đến “nhà thơ”, ở đây tôi không ngụ ý bạn phải làm thơ mà là hãy sống với một tâm hồn thơ ca. Cuộc sống của bạn phải thi vị như thơ và cách bạn đến với cuộc đời này cũng nên đẹp như thơ. (*) Buddha nghĩa là Phật, hay bậc Giác Ngộ.
10 - Sáng tạo - Bừng cháy Sức mạnh Bên trong Lô-gic thì khô khan, trong khi thơ ca thì sống động. Lô-gic không thể nhảy múa, không tài nào nhảy được. Lô-gic mà nhảy múa thì trông sẽ rất nực cười! Tuy nhiên thơ ca lại có thể. Thơ ca chính là vũ điệu của trái tim. Lô-gic không thể yêu thương, nó chỉ có thể nói về tình yêu chứ không thể yêu; mà dường như tình yêu thì phi lô-gic. Chỉ có thơ ca mới biết yêu thương, chỉ có thơ ca mới có thể nhảy múa giữa nghịch lý của tình yêu. Lô-gic thì lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo. Nó chỉ có ích trong toán học chứ về mặt nhân văn thì không. Nếu loài người trở nên quá lô-gic, thế giới này sẽ mất đi tính nhân bản và chỉ toàn là những con số không hơn không kém. Thơ ca, tình yêu và cảm xúc mang đến cho cuộc sống chúng ta sự ấm áp và chiều sâu. Chúng làm tan chảy sự lạnh lẽo trong bạn và bạn sẽ trở nên nhân bản hơn. Đức Phật là một con người siêu thường, điều đó không có gì là hoài nghi. Ngài mang vẻ đẹp siêu phàm thoát tục nhưng lại không có được cái đẹp mà Zorba(*) “tay chơi Hy Lạp” (*) Zorba, một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Zorba the Greek của tác giả Nikos Kazantzakis. Cuốn tiểu thuyết kể về tình bạn sâu sắc giữa Zorba – đại diện cho chủ nghĩa khoái lạc và nhân vật “tôi” – đại diện cho chủ nghĩa lý tưởng. Cuộc sống của Zorba là ăn chơi hoan lạc, cuộc sống của nhân vật “tôi” là đau đáu với hành trình nội tâm với mong muốn một ngày có thể viết một tác phẩm về Đức Phật. Bạn có thể vươn đến đỉnh cao nếu sống một cuộc đời đơn chiều, nhưng chỉ là một đỉnh cao mà thôi. Còn tôi lại muốn bạn trở thành cả dãy Himalaya với muôn trùng đỉnh cao.
Creativity - Unleashing the Forces Within - 11 có. Nhân vật Zorba ấy “đời” biết bao. Tôi muốn bạn hãy là cả hai con người ấy, cả Zorba lẫn Đức Phật. Một người thì tĩnh tại nhưng đầy xúc cảm, chan chứa tình yêu thương; còn người kia lại đầy tính sáng tạo. Nếu tình yêu của bạn chỉ đơn thuần là cảm xúc và không được chuyển thành hành động, nó sẽ không thể nào tác động đến nhân loại. Do vậy, bạn phải biến tình cảm thành hành động thực tế. Đây là ba chiều trong cuộc sống của bạn: hiện hữu, xúc cảm và hành động. Trong hành động luôn chứa đựng tính sáng tạo, đủ mọi loại hình sáng tạo – từ âm nhạc, thơ ca, hội họa, điêu khắc, kiến trúc cho đến khoa học, công nghệ. Xúc cảm thì chứa đựng tất cả những gì thuộc về thẩm mỹ, như tình yêu, cái đẹp. Còn hiện hữu là trạng thái chiêm nghiệm về bản thân, nhận biết sáng suốt và ý thức nội tâm. AN NHIÊN TRONG HÀNH ĐỘNG Trước hết, bạn phải hiểu được bản chất của hoạt động và những dòng chảy ngầm bên dưới hoạt động, bằng không bạn sẽ không thể nào cảm thấy thảnh thơi. Nếu không quan sát và nhận biết bản chất của hoạt động, cho dù bạn có muốn thư giãn đi nữa thì cũng không được vì hoạt động không phải là một hiện tượng đơn giản. Rất
12 - Sáng tạo - Bừng cháy Sức mạnh Bên trong nhiều người muốn được thảnh thơi nhưng không thể. Sự thảnh thơi cũng giống như việc nở hoa vậy, bạn không thể ép buộc nó. Bạn phải hiểu toàn diện hiện tượng này, chẳng hạn vì sao bạn lại năng động đến thế, tại sao bạn lại bận rộn với quá nhiều hoạt động và tại sao lúc nào bạn cũng bị chúng ám ảnh. Tôi muốn bạn nhớ và phân biệt rõ sự khác nhau giữa hai điều này: hành động và hoạt động. Hành động không phải là hoạt động và hoạt động đương nhiên không phải là hành động. Bản chất của chúng hoàn toàn trái ngược nhau. Hành động xuất hiện khi tình huống đòi hỏi và bạn đáp lại bằng cách hành động. Trong khi đó hoạt động lại không liên quan gì đến tình huống và không phải là một sự đáp ứng, chỉ là do bụng dạ bồn chồn không yên nên tình huống trở thành cái cớ biện hộ cho sự tăng động như thế. Hành động là sản phẩm của một tâm trí tĩnh lặng – điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này. Trong khi đó hoạt động lại là sản phẩm của một tâm trí bất ổn, nên là điều tệ hại nhất. Hành động mang tính tương hợp trong khi hoạt động thì không. Hành động mang tính khoảnh khắc, ngẫu nhiên trong khi hoạt động bị đè nặng bởi quá khứ, nó không phải là một sự đáp ứng tích cực trước khoảnh khắc hiện tại mà thay vào đó chỉ tuôn trào cái bất ổn chất chứa từ quá khứ. Hành động mang tính sáng tạo, còn hoạt động thì có tính hủy hoại – đối với bản thân bạn và cả những người khác.
Creativity - Unleashing the Forces Within - 13 Hãy nhận ra sự khác biệt tinh tế này. Chẳng hạn bạn ăn khi đói, đó chính là hành động. Nhưng khi không đói chút nào mà bạn vẫn ăn thì đó gọi là hoạt động. Có thể nói hoạt động ăn uống là một dạng bạo lực bởi bạn chà xát hai hàm răng vào nhau để nghiền thức ăn. Nhiều khi bạn ăn không phải vì đói mà đơn giản chỉ là để thỏa mãn nhu cầu nội tại nào đó, chẳng hạn như giúp giải tỏa một chút bất an trong lòng. Trong thế giới động vật, sự bạo lực vốn đi liền với nanh (miệng) và vuốt (tay). Trong lúc bạn ăn, hai yếu tố này được liên kết với nhau: tay lấy thức ăn còn miệng thì nhai; chính khi đó, tính bạo lực được phóng thích. Nếu không cảm thấy đói mà vẫn muốn ăn, đó không còn là hành động mà là một dạng bệnh hoạn, một sự ám ảnh. Dĩ nhiên là bạn không thể cứ ăn uống thả cửa vì nếu thế chẳng mấy chốc bạn sẽ vỡ bụng mất, vì vậy con người phải dùng đến những mánh lới như nhai kẹo cao su hoặc hút thuốc. Đó là những thứ thức ăn giả tạo bởi chúng không hề có giá trị dinh dưỡng, chỉ dung dưỡng thêm cho tính bạo lực nói trên. Đức Phật mang vẻ đẹp siêu phàm thoát tục nhưng lại không có được cái đẹp mà Zorba “tay chơi Hy Lạp” có. Nhân vật Zorba ấy “đời” biết bao. Tôi muốn bạn hãy là cả hai con người ấy, cả Zorba lẫn Đức Phật. Một người thì tĩnh tại nhưng đầy xúc cảm, chan chứa tình yêu thương; còn người kia lại đầy tính sáng tạo.
Mục Lục Lời Tựa 5 HƯƠNG THƠM CỦA TỰ DO CHUẨN BỊ TOAN Sống đời phong phú 8 An nhiên trong hành động 11 Hài hòa với tự nhiên 44 NĂM TRỞ NGẠI 1- Ý thức về cái tôi 55 2- Chủ nghĩa cầu toàn 90 3- Trí tuệ 98 4- Niềm tin 110 5- Trò chơi danh vọng 129 BỐN CHÌA KHÓA 1- Trở lại là một đứa trẻ 135 2- Sẵn lòng học hỏi 147 3- Thấy Niết bàn giữa trần thế 151 4- Sống mộng mơ 162 BỐN CÂU HỎI 1- Ký ức và Trí tưởng tượng 171 2- Chứng trầm cảm hậu sản 198 3- Sáng tạo và sự lai tạo 206 4- Nghệ thuật kính trọng đồng tiền 213 SÁNG TẠO Sự sáng tạo tối thượng & ý nghĩa cuộc đời 224 TRUNG TÂM THIỀN ĐỊNH OSHO 237
RkJQdWJsaXNoZXIy MjI4NTM1Ng==