NHÀ XUẤT BẢN DÂN TRÍ Lan Anh dịch
Dành tặng mèo Gary Goldstein. Cảm ơn em vì đã mang đến cho chị nhiều cơ hội và cảm hứng. Và để tưởng nhớ ông Al Defrancisco cùng bà Marie Defrancisco, những người láng giềng tốt bụng nhất.
Chuong 1 MacGyver mở to mắt. Nó đang nằm rúc bụng vào mái tóc mềm và ấm của cô chủ Jamie. Đó là chỗ ngủ yêu thích của nó. Nó kêu grừ grừ đầy mãn nguyện. Mùi hương của cô chủ khiến nó thấy an tâm vô cùng, bởi ở chỗ mới này, mùi hương ấy chính là một trong vài thứ thân thuộc ít ỏi còn sót lại. Chỉ trừ việc… cái mùi kia vẫn còn đây. Đó không phải mùi của bệnh tật, nhưng lại khiến nó liên tưởng ngay đến bệnh tật. Mac ngờ rằng nó đã biết nguyên nhân tạo nên thứ mùi ấy. Nó ghét phải thừa nhận chuyện này, nhưng về nhiều mặt, thật ra con người giống với loài chó hơn loài mèo. Họ cần có đồng loại ở xung quanh; họ phải sống trong một bầy đàn đông đúc. Mac thấy cực kỳ thoải mái khi được là con mèo duy nhất trong nhà - nó có thức ăn, nước uống, khay cát vệ sinh,
6 đồ chơi và chị mình bên cạnh. Nhưng Jamie thì không được ổn thỏa như vậy. Mac cho rằng cô nên chủ động ra ngoài tìm kiếm một người bạn cùng bầy cho riêng mình. Người có đầy khắp nơi, tha hồ mà lựa chọn. Thế nhưng đôi khi Jamie lại không hiểu được cả những điều hiển nhiên nhất, như việc lưỡi được tạo ra là để rửa ráy thân thể, nên cô không cần phải ngâm mình trong nước lâu như thế. Tiếng grừ grừ của nó lặng dần. Giờ đây khi đã bắt đầu để ý, nó lại không thể ngừng bận tâm về thứ mùi lạ lùng ấy. Nó nhổm dậy và rời chỗ nằm êm ái của mình. Đã đến giờ hành động rồi! Nó cọ đầu vào mái tóc của Jamie vài lần để đảm bảo nếu có người nào đó ngửi tóc cô, họ sẽ nhận ra ngay cô đã thuộc về nó. Rồi nó nhảy xuống sàn và thủng thỉnh băng ngang qua phòng khách, tiến về phía hàng hiên được rào lưới trước nhà. Trước đó, nó đã nhận thấy dưới chân tấm lưới sắt này có một chỗ hở nhỏ. Nó nhìn chằm chằm màn đêm phía trước. Quanh nơi ở mới này nhất định phải có một người có thể yêu thương Jamie giống như cách cô yêu thương nó vậy. Chỉ có điều, chắc chắn cô sẽ không tự mình đi tìm cái người đó đâu. Không sao cả, vì đã có mèo MacGyver đây rồi. Mac lách mình qua khe hở của tấm lưới sắt, rồi khựng lại. Đây là lần đầu tiên nó bước chân ra khỏi ngôi nhà mới - ít nhất là ra ngoài mà không bị cửa kính xe ô tô hoặc tấm lưới của chiếc lồng mèo ngăn cách với không gian rộng lớn ngoài kia. Có lẽ sẽ có hiểm nguy rình rập đấy, nhưng nó không hề e sợ. Nó biết mình có thể tự xử lý mọi tình huống.
7 NHÂN DUYÊN... MÈO DINH Với hai tai dỏng lên phía trước và chiếc đuôi dựng đứng, nó lẩn vào màn đêm, mũi hít hà hỗn hợp đủ các loại mùi trong không khí - mùi sốt cà chua, sô-cô-la nấu chảy, cá ngừ rán và hàng chục loại mùi thức ăn khác; mùi hương thoang thoảng của loài hoa màu tím mọc cạnh nhà, mùi dìu dịu của một món ăn ngòn ngọt nào đó và mùi ôi thiu từ mấy chiếc thùng rác đặt dọc vỉa hè; một chút thứ mùi đầy kích thích của phân chuột và cả cái mùi khai sặc sụa của nước tiểu chó. Mac kinh tởm khịt mũi một cái. Rõ ràng một gã chó nào đó trong khu này đã tè lên mọi thứ. Gã ngốc ấy hẳn đã tưởng rằng chỉ cần làm thế là gã có thể sở hữu cả cái khu này. Lầm to rồi nhé! MacGyver chạy thoăn thoắt về phía cái cây có mùi nước tiểu chó còn mới và bắt đầu đào bới một hồi. Sau khi nó xong việc, mùi của nó đã át hoàn toàn mùi của gã đần kia. Với cảm giác cực kỳ thỏa mãn, nó hít một hơi sâu. Lần này nó há miệng ra và đánh lưỡi nhè nhẹ. Nó gần như nếm được cả vị của không khí. Nó nhận ra Jamie không phải là con người duy nhất ở khu này tỏa ra thứ mùi cô đơn nồng nặc ấy. Theo bản năng, Mac quyết định lần theo tuyến mùi nồng nhất. Trên đường đi, nó có dừng lại vài lần để cào đất lấp đi mùi kinh tởm của gã chó, nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tìm thấy nơi tỏa ra thứ mùi cô đơn mình đang theo dấu; đó là một ngôi nhà nhỏ có mái nhà hình vòm. Nếu không tính đến thứ mùi cô đơn kia, thì ngôi nhà này chỉ tỏa ra toàn những hương thơm mà nó cực kỳ
8 yêu thích - mùi thịt xông khói, mùi bơ, mùi mồ hôi âm ẩm, mùi ngòn ngọt của cỏ mới cắt - và ngôi nhà cũng không hề vương chút mùi hăng hắc nào của loại nước mà Jamie hay xịt trong bếp, thứ thường khiến nó không thể thưởng thức được trọn vẹn vị ngon của thức ăn. Tiếp theo, nó phải làm thế nào để giúp Jamie nhận ra cô đang có một anh bạn cùng bầy ngon lành ở ngay gần nhà đây? Mac suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ mang về cho cô một món đồ từ ngôi nhà này. Mũi của cô còn lâu mới thính bằng mũi của nó, nhưng nó tin chắc rằng cô sẽ tự biết phải làm gì tiếp theo nếu món đồ ấy nằm ngay trước mũi cô và tỏa ra một luồng hỗn hợp nhiều mùi hương. Ngôi nhà này không có hàng hiên rào lưới giống ngôi nhà mới của nó, nhưng nó chẳng bận tâm. Vành miệng trên của nó khẽ nhếch lên khi nó tiếp tục quan sát xung quanh. Chắc chắn gã chó ngốc kia đã từng bén mảng đến đây. Nó cố lờ đi thứ mùi nồng nặc ấy bằng cách tự nhắc nhở bản thân rằng mình đang bận làm nhiệm vụ. Nó lia mắt tới lui, không ngừng tìm kiếm. Rồi nó nhìn thấy thứ đó - một ô cửa sổ tròn nhỏ đang hé mở trên tầng hai của ngôi nhà. Trèo lên trên đó ư? Chuyện nhỏ! Ngay cạnh ngôi nhà có một cái cây to như được đặc biệt thiết kế dành làm cầu thang cho nó vậy. Nó nhanh nhẹn trèo lên cây, huých đầu vào cánh cửa sổ để mở cửa rộng ra, rồi nhảy vào trong. Nó phóng xuống đúng chỗ một món đồ hoàn hảo mà nó có thể mang về ngay cho Jamie. Món đồ ấy thấm đẫm nhiều
9 NHÂN DUYÊN... MÈO DINH mùi hương quyến rũ, bao gồm cả mùi cô đơn. Nếu ngửi thấy mùi cô đơn này, chắc chắn Jamie sẽ lập tức nhận ra xung quanh đây cũng có một người đang cần tìm bạn cùng bầy, giống hệt như cô vậy. Mac ngoạm lấy miếng vải bông. Nó nhấm nháp cả mùi lẫn vị tỏa ra từ vật đó. Rồi với cảm giác chiến thắng ngập tràn, nó nhảy trở lên bệ cửa sổ rồi biến mất vào trong bóng đêm với chiến lợi phẩm bay lất phất phía sau. Một tiếng “meo” cao vút, đầy vẻ mè nheo đánh thức Jamie dậy vào buổi sáng hôm sau. “Chị đến liền đây, Mac”, cô lẩm bẩm. Chỉ mới tỉnh ngủ được chừng một phần tư, cô bước xuống giường, đi được hai bước rồi đâm sầm vào cánh cửa tủ. Thôi thì ít nhất vụ này cũng giúp cô tỉnh táo thêm được chừng một nửa nữa. Được rồi. Đã hiểu. Cô vừa chuyển đến nhà mới và tủ quần áo ở đây nằm ở hướng khác so với nhà cũ. Meoooo… “Chị. Đến. Liền. Đây”, Jamie vừa rên rỉ vừa lê mình đến phòng bếp nằm ngay gần đó. Mac rên thêm một tiếng bày tỏ em-đói-rồi. Cứ như nó đã cất công tìm hiểu để chọn ra từ trong danh mục âm thanh của mình những cách kêu réo có thể khiến trống tai của cô đập lùng bùng mạnh nhất. Và giờ thì nó đang áp dụng mấy tiếng kêu đó để đòi ăn.
10 “Chị đã nói biết bao nhiêu lần, nếu em mà học được cách sử dụng cái máy pha cà phê thì có phải buổi sáng của cả hai chúng ta đã trở nên dễ chịu hơn rồi không”, cô càm ràm. Cô còn chẳng buồn pha cho mình một tách cà phê trước khi đổ bữa sáng ra cho Mac. Nhờ nó mà giờ đây cô đã tiến hành thành thục quy trình cho ăn này mỗi buổi sáng. Thế nhưng, ngay cả khi đang lên cơn thèm cafein như lúc này, cô cũng không nhịn được mà bật cười khi Mac bắt đầu lượn quanh và dụi người vào chân cô lúc nó thấy cô lôi chiếc lon thức ăn mèo ra khỏi ngăn tủ. Cô luôn nghĩ chú mèo nhà mình rất thông minh, nhưng vẫn có vài điều về nó mà cô không sao hiểu được. Chẳng hạn như nếu nó không quấn quanh hai chân cô thế này thì có phải cô đã đổ thức ăn vào chén của nó nhanh hơn rất nhiều rồi không. “Của em đây.” Cô xoay xở đổ lon thức ăn vào chén của Mac để không làm rơi vãi lên đầu nó. Cô thấy nó ngửi ngửi, nhấm thử một miếng, rồi thêm một miếng nữa. Có vẻ như món này vẫn nằm trong danh sách món ăn được nó chấp nhận. Đoạn Jamie bước đến chỗ chiếc máy pha cà phê, một trong vài món đồ thiết yếu cô đã kịp dỡ ra đêm qua. Cô ngồi sụp xuống một chiếc ghế kê trong bếp, bỗng cảm thấy những chuyện vừa xảy ra thật quá choáng ngợp. Cô vừa mới chôn vùi cả cuộc đời mình - bỏ việc và chuyển đến sống tại nơi xa nhất cô có thể tìm đến trong phạm vi nước Mỹ. Cô co chân lên ghế, vòng tay ôm siết lấy hai đầu gối. Cô đã nghĩ gì vậy chứ? Cô đã ba mươi bốn tuổi rồi. Ở tuổi ba mươi bốn, bạn lẽ ra phải ổn định cuộc sống chứ không
11 NHÂN DUYÊN... MÈO DINH phải cố bắt đầu lại mọi thứ. Bạn bè cô đều đã ổn định cuộc sống. Tất cả họ đều đã có gia đình êm ấm. Tất cả ở đây có nghĩa là toàn bộ. Và hơn một nửa trong số họ đã có con; mấy đứa nhóc cũng không còn nhỏ nữa, một đứa con của Samantha thậm chí đã bắt đầu bước vào tuổi teen. “Không được như vậy. Đừng có như vậy. Bắt đầu như vậy là dở rồi.” Nhưng cô phải bắt đầu như thế nào đây? Cô nghĩ ngợi một chút. Bước đầu tiên, cô cần phải đứng dậy đã. Cô dồn sức nặng cơ thể xuống đôi bàn chân. Xong rồi, giờ làm gì tiếp đây? Câu trả lời bật ra trong đầu cô gần như ngay lập tức. Cô sẽ đi ra ngoài dạo một vòng! Và điều đó có nghĩa là cô phải thay quần áo. Cô hối hả đi sang phòng khách và mở khóa chiếc va-li to nhất trong phòng ra trước khi kịp đổi ý. Cô mặc vào chiếc quần jean yêu thích và chiếc áo bằng chất liệu tái chế mà trước đó cô tìm thấy trên trang web của thương hiệu Etsy. Mặc dù rất thích chiếc áo này, nhưng đến giờ cô mới chỉ mặc có một lần. Món đồ ấy có vẻ không thích hợp với thị trấn Avella ở bang Pennsylvania, nơi ở cũ của cô. Chiếc áo đúng là trông có hơi dị một chút, với sắc san hô chủ đạo điểm thêm những nụ hồng đen, quanh gấu áo được viền những mảnh vải đủ màu sắc in hoa văn lộn xộn, và rải rác trên áo là mấy chiếc lá màu xanh lục. Hẳn chiếc áo này cực kỳ phù hợp để mặc ở LA1, hoặc ít nhất cô cho là thế. Nhưng ngay cả khi nó không thích hợp 1 LA là tên gọi tắt của thành phố Los Angeles, thành phố lớn nhất tiểu bang California, nổi tiếng với kinh đô điện ảnh Hollywood nằm ở phía tây bắc thành phố.
12 thì sao nào, ai thèm quan tâm chứ? Jamie đã tuyên bố năm 2018 này sẽ là năm tôi tỏa sáng. Dù cô chỉ tự nhủ thầm, nhưng đó cũng đã là một lời tuyên bố. Cô đã từng trải qua năm của anh chàng chỉ-biết-bản-thân, rồi năm của anh chàng quên-nói-mình-đã-kết-hôn, năm của anh chàng đeo bám, năm của anh chàng không-thích-ràng-buộc và cả cái năm tồi tệ nhất mang tên năm mẹ ngã bệnh. Năm tôi tỏa sáng sẽ không liên quan đến đàn ông, dù là loại đàn ông gì đi nữa. Đây là năm cô có thể ăn mặc theo mọi kiểu cô thích, ngay cả khi không ai thấy như vậy là đẹp. Trong năm này, cô sẽ quyết tâm theo đuổi ước mơ của bản thân, ngay sau khi xác định được ước mơ ấy là gì. Tuy vậy, cô biết chắc đó không phải là giảng dạy môn lịch sử tại trường trung học. Năm tôi tỏa sáng sẽ là khoảng thời gian cô được sống ở một nơi hoàn toàn xa lạ và mọi chỗ cô đến đều sẽ là một khởi đầu mới mẻ. Năm tôi tỏa sáng sẽ thay đổi cả cuộc đời cô! Cô lắc lắc đầu, thừ người ra thêm một giây rồi bỗng cất vang tiếng hát như phân cảnh nhân vật Maria bước ra khỏi tu viện trong bộ phim The Sound of Music1. Cô chộp lấy túi xách và hướng về phía cửa, rồi chợt khựng lại. Có lẽ cô nên chải tóc trước đã, và cô còn phải đánh răng nữa. 1 The Sound of Music (tựa tiếng Việt: Giai điệu hạnh phúc hay Tiếng tơ đồng) (1965) là một bộ phim nhạc kịch của đạo diễn người Mỹ Robert Wise từng thắng giải Oscar hạng mục Phim xuất sắc nhất. Bộ phim kể về Maria - một cô gái trẻ hồn nhiên, yêu ca hát và sắp trở thành nữ tu. Một lần, cô rời tu viện để làm gia sư cho con của một sĩ quan hải quân góa vợ và sau đó cô đã yêu người đàn ông này.
13 NHÂN DUYÊN... MÈO DINH Xong xuôi mọi việc, cô bước ra cửa. Ánh mắt của cô chợt dừng lại ở một món đồ nhăn nhúm nằm trên tấm thảm chùi chân. Cô nhặt thứ đó lên. Đó là một chiếc khăn bông lau tay màu trắng thông thường. Cô chắc rằng thứ này không nằm ở đây ngày hôm qua và đó cũng không phải đồ của cô. Cô không thích dùng những món đồ trắng muốt như thế. Cô mở cánh cửa lưới để ném chiếc khăn ra ngoài hiên. Nhưng khi cô mới vừa hé cửa ra chừng hơn nửa tấc, Mac bỗng từ đâu xuất hiện và ngay lập tức nhào ra ngoài. Mấy bàn chân mèo nhỏ xíu, êm ái đến chết tiệt đó! Jamie lao ra khỏi cửa đuổi theo nó. Con Mac chưa bao giờ ra ngoài từ khi họ chuyển đến đây. Tâm trí cô quay cuồng hỗn loạn, hình dung ra đủ thứ chuyện kinh khủng có thể xảy ra với nó. Cô gào lên: “MacGyver!”. Thật ngạc nhiên là nó vẫn tiếp tục chạy. Cô cố gọi thêm lần nữa, dù biết cũng không ích gì: “MacGyver!”. “Xem cái giọng ra lệnh kìa”, có người bỗng cất tiếng, sau đó khụt khịt mũi. Cô quay lại và nhìn thấy ông Al Defrancisco đang nhổ cỏ ở vạt hoa được trồng dọc theo lối đi dẫn đến cổng nhà ông. Cô đã gặp qua ông và vợ ông, bà Marie, ngay khi mới dọn tới đây vào hôm qua. Nhà của hai ông bà là một trong hai mươi ba ngôi nhà gỗ kiểu Old Hollywood1 xinh xắn hợp thành khu Storybook Court2 này. Khu cô ở có tên gọi như thế vì những ngôi nhà nhỏ ở đây 1 Old Hollywood chỉ giai đoạn từ năm 1930 đến cuối năm 1950. 2 “Storybook Court” có nghĩa là “Sân Sách truyện thiếu nhi”.
14 có lối kiến trúc đậm chất cổ tích thời những năm 1920. Lối kiến trúc này đã mang lại cho khu phố một vị thế lịch sử và đó cũng là lý do duy nhất giúp nơi này không bị san bằng để thay bằng một tòa nhà cao tầng. Cô đã rất may mắn khi vào buổi chiều cô bắt đầu tìm nơi ở mới, trong khu này lại có đúng một ngôi nhà đáng yêu còn trống. “Nó… thỉnh thoảng cũng quay lại khi được gọi ạ. Những lúc cháu cầm theo một lon đồ ăn hay khi cháu đang ăn dở món bánh kẹp cá ngừ”, Jamie nói với ông Al. Ít ra con Mac cũng không đi quá xa, hoặc chưa. Chú mèo đực có bộ lông màu nâu và vàng nhạt của cô đang cào móng vào một trong những gốc cây cọ nằm gần đài phun nước ở sân trước. Quanh nhà cô còn trồng cả cọ nữa! Sao có thể tuyệt đến vậy chứ? Cô thậm chí chưa bao giờ dám mơ có ngày mình sẽ được sống ở một nơi thế này. Vậy mà giờ giấc mơ ấy lại thành hiện thực. Nhờ số tiền thừa kế mẹ cô để lại, hiện cô có thể sống ở đây suốt cả năm dài và thậm chí không cần tìm một công việc mưu sinh. Công việc chắc chắn không phải là một phần của cái năm chỉ-xảy-ra-một-lần-trong-đời này. Dù vậy, cô cũng không định làm một kẻ lười nhác. Cô biết chắc mình không muốn theo nghề dạy học. Nhưng cô chắc chắn sẽ tìm ra được việc mình muốn làm và tận tâm làm công việc đó! “Al, tôi đã dặn ông phải đội nón vào rồi mà.” Bà Marie bước ra từ ngôi nhà ngay bên cạnh và ném cho chồng mình một chiếc mũ rơm rộng vành. Bà là một phụ nữ có vóc
15 NHÂN DUYÊN... MÈO DINH người nhỏ bé và mảnh mai. Cả bà và ông Al có lẽ đều đã ở tuổi tám mươi, nhưng giọng nói của bà vẫn còn khỏe và có uy vô cùng. “Xem cái giọng ra lệnh kìa”, ông làu bàu, hất cằm về phía bà Marie, nhưng vẫn đội cái nón lên đầu. “Cô định đi đâu à?”, bà Marie hỏi Jamie. “Cháu đi bắt con mèo. Khi mang nó về rồi chắc cháu sẽ đi kiếm một tách cà phê. Trên đường lái xe đến đây cháu có thấy quán Coffee Bean & Tea Leaf nằm cách chỗ này vài ngã tư”, cô trả lời bà. Với một tiếng hừ tỏ ý phản đối dường như nhằm thẳng vào Jamie, bà Marie quay lưng bỏ vào nhà. Jamie vốn đã quen với mấy chuyện “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường” như thế này từ khi còn sống ở Avella. Cư dân ở thị trấn đó còn chưa tới một ngàn người. Cô từng chắc mẩm rằng ở LA mọi chuyện hẳn phải khác, nhưng có vẻ như cô đã lầm. Jamie liếc qua con Mac, cố làm ra vẻ cô không hề theo dõi nó. Cô biết tính chú mèo của mình, cách tốt nhất để dụ nó về nhà là tỏ vẻ chẳng hề quan tâm xem nó có buồn quay về hay không. Nó đang nằm phơi nắng cạnh gốc cọ. “Cháu không thể để nó long nhong ngoài này được. Nó là một con mèo quen sống trong nhà. Nó không biết xe cộ qua lại nguy hiểm thế nào”, cô giải thích với ông Al. Rồi cô nói thêm: “Nó thích chơi trong sân. Có lẽ cháu nên tìm mua một sợi dây và dắt nó đi dạo xung quanh”.
Chương 1..............................................................................................................5 Chương 2...........................................................................................................26 Chương 3...........................................................................................................57 Chương 4...........................................................................................................78 Chương 5.........................................................................................................107 Chương 6.........................................................................................................132 Chương 7.........................................................................................................158 Chương 8.........................................................................................................182 Chương 9........................................................................................................203 Chương 10........................................................................................................233 Mục lục
455 NHÂN DUYÊN... MÈO DINH Chương 11........................................................................................................257 Chương 12.......................................................................................................272 Chương 13.......................................................................................................297 Chương 14........................................................................................................318 Chương 15........................................................................................................337 Chương 16.......................................................................................................362 Chương 17........................................................................................................381 Chương 18........................................................................................................401 Chương 19.......................................................................................................420 Chương 20......................................................................................................437
RkJQdWJsaXNoZXIy MjI4NTM1Ng==