Để con chăm sóc cha

1 I am A Caregiver

CHƯƠNG 1 MẾN GỬI BẠN, NHỮNG NGƯỜI CHĂM SÓC 004 Lời mở đầu 005 CHƯƠNG 2 TẠI SAO LẠI LÀ TÔI? 016 Ai là người chăm sóc? 017 Vấn đề lớn nhất của người chăm sóc 024 CHƯƠNG 3 THỨ ĐÈ BẸP NGƯỜI CHĂM SÓC 030 Cọng rơm cuối cùng 031 Tiếng lòng của những người làm chị gái 046 Người mẹ đáng yêu của tôi 056 Chìa khóa để sống sót 072 Bình yên trước cơn bão 078 Đây không phải cha tôi 084 CHƯƠNG 4 MỘT LẦN NỮA LÀM NGƯỜI CHĂM SÓC 088 Được rồi, lại là tôi 089 Tình thân bị lung lay (1) 094 Tình thân bị lung lay (2) 102 MỤC LỤC 014

CHƯƠNG 5 ĐỐI DIỆN VỚI CÁI CHẾT 106 Mùi của cái chết 107 Chiếc ống hút ngày một ngắn 118 CHƯƠNG 6 MÀN ĐÊM VĨNH CỬU CỦA NGƯỜI CHĂM SÓC 124 Một đời lo nghĩ 125 Sao cha lại quên 134 Vực thẳm của nỗi đau 144 Sâu hơn cả vực thẳm 150 Lời hứa năm xưa 164 CHƯƠNG 7 CHĂM SÓC BẢN THÂN THẬT TỐT 178 Điều chỉnh tư thế chiến đấu 179 Lời không thể nói ra 190 CHƯƠNG 8 NÓI LỜI TẠM BIỆT VỚI NGƯỜI THÂN YÊU NHẤT 196 Ly biệt 197 Có một ngày gặp lại 200 Lời bạt 214 015

tại sao lại là tôi? Chương 2

Tôi là một cô gái. Đối với phụ nữ, thời đại ngày nay đã tương đối dễ chịu. Từ nhỏ sách giáo khoa đã dạy chúng ta rằng phụ nữ có thể làm bất kỳ việc gì và nam nữ là bình đẳng. Tôi tự do, và bất cứ lúc nào cũng có thể theo đuổi ước mơ của chính mình. Thế nhưng, chưa từng có ai nói với tôi một điều vô cùng quan trọng. ai là người chăm sóc? rắc

Đó chính là… Sự tự do của phụ nữ là có giới hạn. Sau một độ tuổi nhất định, việc chúng ta trở thành người chăm sóc cho những người lớn tuổi trong gia đình được coi là điều hiển nhiên. Thấm thoát, tôi cũng đã có mười hai năm kinh nghiệm làm người chăm sóc rồi. 018

Mà tình cảnh của người chăm sóc cũng giống như... bị khóa trong một chiếc hộp trong suốt vậy. Rõ ràng ngoài trời nắng chói chang... nhưng lại không nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Rõ ràng ánh mặt trời lẽ ra phải thật ấm áp… 019

… thế mà vẫn thấy lạnh lẽo. Bởi vì... bất kể người chăm sóc có cố gắng đến thế nào thì tình trạng cũng khó mà chuyển biến tốt. Sinh mệnh của những người thân yêu cứ khô héo từng ngày... và cuối cùng là đến lúc ra đi. Đó là một hành trình định sẵn là tốn công vô ích, một hành trình đầy những vết sẹo.

Vậy thì tôi... đã trở thành một người chăm sóc như thế nào? Tôi lớn lên trong một gia đình hạnh phúc. Tôi là con út trong gia đình. Suốt quá trình khôn lớn trưởng thành của tôi, cha mẹ luôn rất thương yêu tôi, và tất nhiên tôi cũng yêu gia đình mình rất nhiều. Thế nhưng... mười hai năm trước, một biến cố đã xảy ra! “Ung thư” ập đến với gia đình tôi. Mẹ tôi bị ung thư phổi, trong thời gian điều trị bắt buộc phải có người chăm sóc. Vì thế, tôi trở thành người chăm sóc chính của bà. Tại sao lại là tôi? Thực ra, chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ hiểu ngay thôi…

Bạn còn nhớ tôi từng nói “Sự tự do của phụ nữ là có giới hạn” không? Sau khi kết hôn và sinh con, chị gái tôi liền trở thành “người chăm sóc của gia đình”. Theo thống kê, phụ nữ phải gánh vác công việc nhà nhiều hơn nam giới ít nhất là 30%, và phải chịu phần lớn trách nhiệm chăm sóc con nhỏ. Họ cũng phải gánh hầu hết trách nhiệm chăm sóc cha mẹ chồng, trong khi vẫn phải nỗ lực làm việc để san sẻ gánh nặng chi tiêu trong gia đình. 022

Tôi làm sao đành lòng đặt thêm gánh nặng lên vai chị nữa? À, đúng rồi, về phần các anh trai của tôi… Họ cho rằng họ sinh ra không phải để đảm nhiệm vai trò người chăm sóc, vì vậy nghiễm nhiên không cần phải quay về để đỡ đần chúng tôi. Thời điểm đó tôi vẫn còn độc thân và còn đang là một người làm việc tự do. Dù tính thế nào thì tôi vẫn là người có khả năng gánh phần trách nhiệm nặng nề hơn. 023

Thế là tôi đã bắt đầu hành trình trở thành người chăm sóc. Tôi đưa mẹ rời khỏi quê nhà, tới một bệnh viện ở Singapore để điều trị ung thư. Vì khối u của mẹ quá lớn nên bắt buộc phải điện xung để co nhỏ lại mới có thể tiến hành phẫu thuật. Để tiện đi lại, chúng tôi phải tìm một chỗ gần với bệnh viện để ở một thời gian. May mắn là dì của tôi đang sống ở khu đó, vậy nên tôi và mẹ đã ở nhờ tại nhà của dì. Trước khi khởi hành, người thân và hàng xóm đều nói… Tốt quá rồi, sinh hoạt thường ngày đã có dì giúp đỡ, con chỉ cần chăm sóc mẹ thật tốt là được. Mọi chuyện cũng nhẹ nhàng thôi! Tôi cũng nghĩ mình có thể đảm đương thật tốt. Mẹ ngủ ngon. Ngủ ngon. VẤN ĐỀ LỚN NHẤT CỦA NGƯỜI CHĂM SÓC Nhưng người chăm sóc gặp một vấn đề rất lớn, mà chưa có ai nói cho tôi biết… K 024

Mẹ ơi, mẹ muốn uống chút nước không? Uống rồi vẫn sẽ ho thôi, không có tác dụng đâu... Không sao đâu, con mau ngủ đi, mai còn phải đưa mẹ tới bệnh viện mà. Ngủ… Ngủ không được... Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ! Khụ khụ khụ Khụ

Vấn đề lớn nhất của người chăm sóc là mất ngủ. Khi người thân yêu nằm bên cạnh mình đang phải chịu đau đớn, thì chẳng ai có thể ngủ nổi. Khi còn trẻ, chúng ta hay coi “thức khuya hại gan” như những câu cửa miệng vui đùa, cảm thấy thật hài hước thú vị. Nhưng mà, bạn đã từng thức đêm trong bao lâu chứ? Một ngày? Ba ngày? Hay là một tuần? Người chăm sóc sẽ liên tục mất ngủ, ngủ chập chờn vài tháng liền. Hơn nữa, địa ngục thiếu ngủ này mãi không có hồi kết, không bao giờ nhìn thấy điểm cuối. Đó là bản năng của tình thân.

Kể từ khi bắt đầu điện xung, mẹ của tôi ngày càng yếu hơn... Mẹ không còn có thể đứng lâu được nữa, chỉ có thể di chuyển bằng xe lăn. Mẹ ơi, không sao đâu, con sẽ trở thành đôi chân của mẹ! Con sẽ đưa mẹ đi đến bất cứ nơi nào mà mẹ muốn! Thế rồi, mẹ thậm chí không còn đủ sức để tự mình tắm rửa. Mẹ ơi, không sao đâu, con sẽ trở thành đôi tay của mẹ! Con sẽ giúp mẹ duy trì sự tôn nghiêm, giúp mẹ luôn sạch sẽ gọn gàng! 027

Tiếp sau đó, vì quá yếu, mẹ không còn muốn ăn nữa. Mẹ ơi, không sao đâu, để con làm đầu bếp của mẹ! Những món nào mẹ thích ăn, con đều sẽ cố gắng làm cho mẹ thử ăn xem sao! Bản thân ăn qua loa, ăn vội cho xong bữa... Đêm đến Mẹ ơi, nếu muốn đi vệ sinh hay cần gì thì nhất định phải gọi con nhé! Mẹ ngủ ngon! Ừ, ngủ ngon! Tôi cũng trở thành y tá nhỏ của mẹ, suốt đêm lắng nghe từng hơi thở của mẹ, chỉ lo bỏ lỡ mất điều mẹ cần...

Tôi trở thành tay, chân, đầu bếp, y tá, người chăm sóc của mẹ... Nhưng mà, tôi… Bản thân tôi thì đi đâu mất rồi? Đây... là tôi sao? Tôi không còn nhớ nổi bản thân mình của trước kia nữa... Còn tương lai của tôi... sẽ trở thành thế nào?

RkJQdWJsaXNoZXIy MjI4NTM1Ng==