Chicken Soup For The Unsinkable Soul 5 - Dành Cho Những Tâm Hồn Không Bao Giờ Gục Ngã

Unsinkable DÀNH CHO NHỮNG TÂM HỒN KHÔNG BAO GIỜ GỤC NGÃ CUÖNË SACÁ H NAYÂ ÀÛÚCÅ XUÊTË BANÃ THEO HÚPÅ ÀÖNÌ G CHUYÏNÍ GIAO BANÃ QUYÏNÌ ÀÖCÅ QUYÏNÌ TIÏNË G VIÏTÅ TRÏN TOANÂ THÏ Ë GIÚIÁ GIÛAÄ TACÁ GIA Ã JACK CANFIELD & MARK VICTOR HANSEN - TÊÅ P ÀOAÂ N XUÊË T BAÃ N HEALTH COMMUNICATIONS INC., HOA KYÂ VAÂ CÖNG TY FIRST NEWS - TRÑ VIÏÅT, VIÏÅT NAM.

Unsinkable DÀNH CHO NHỮNG TÂM HỒN KHÔNG BAO GIỜ GỤC NGÃ Biên dịch: First News Tái bản lần thứ 4

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 14 A new day for Dorothy As the lady talked in monotony, I tried to look around the beautiful room around us instead of on her words. For she was telling me about Dorothy, her eightyear-old daughter, the middle one of her five children, a mentally retarded child. “She’s never spoken a single word,” the mother repeated. “The doctors say it’s hopeless. We took her up to Boston last year and....” I fixed my thoughts on the green damask draperies framing tall windows that looked out on Park

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 15 Möåt ngaây múái trong cuöåc àúâi Dorothy Trong khi ngûúâi phuå nûä vêîn àang àïìu àïìu noái chuyïån, töi àûa mùæt nhòn quanh cùn phoâng chûá chùèng àïí yá lùæm àïën nhûäng gò baâ ta àang noái. Baâ êëy àang kïí vïì Dorothy, àûáa con gaái taám tuöíi bõ chêåm phaát triïín trñ tuïå. Dorothy laâ àûáa giûäa trong nùm àûáa con cuãa baâ. “Con beá chùèng noái àûúåc tûâ naâo”, ngûúâi meå cûá lùåp ài lùåp laåi. “Caác baác sô baão rùçng khöng coá chuát hy voång gò caã. Chuáng töi àaä mang con beá àïën Boston nùm ngoaái vaâ...” Töi àang têåp trung quan saát caác bûác reâm bùçng vaãi gêëm hoa maâu xanh luåc che caác khung cûãa söí cao hûúáng ra àaåi löå Park. Cùn phoâng àeåp laâm sao! Naâo laâ nhûäng ngoån àeân chuâm bùçng pha lï saáng lêëp laánh, naâo laâ cêy

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 16 Avenue. How handsome the whole room was, with its crystal chandeliers, its concert-grand piano, its fresh flowers everywhere. What a lovely woman the mother was, an opera singer whose name I had known even before her letter came asking me if I would consider a job with Dorothy. Yes, a lovely woman and especially her love for this little girl whom all the experts said should be put away. So, the love was the thing to concentrate on. And so while pretending to listen, I closed my ears to the results of reflex tests and encephalograms. In my years of working with retarded children I had discovered that my attention must not go to the lacks but to the special strengths of such children. There was strength in each one of them, I was sure. I believe that a little of God lives in every one of us, and that to bring it out is the only job of any teacher.

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 17 àaân dûúng cêìm thêåt to, vaâ khùæp phoâng coân coá rêët nhiïìu hoa tûúi. Baâ meå naây laâ möåt phuå nûä thêåt àaáng mïën, möåt ca sô thñnh phoâng maâ töi àaä biïët danh trûúác khi nhêån àûúåc laá thû baâ àaä gúãi àïí àïì nghõ giuáp àúä cho Dorothy. Vêng, ngûúâ i phuå nûä êë y quaã thêå t rêë t tuyïå t vúâ i, nhêë t laâ tònh caã m maâ baâ daâ nh cho cö con gaá i nhoã cuã a mònh – möå t bïå nh nhên maâ têë t caã caá c chuyïn gia àïì u cho rùç ng khöng thïí chûä a khoã i. Vò thïë tònh yïu thûúng laâ thûá baâ cêì n phaã i döì n caã cho cö beá . Vûâ a giaã vúâ chùm chuá lùæ ng nghe, töi vûâ a àïí yá àïë n nhûä ng kïë t quaã cuã a baâ i kiïí m tra phaã n xaå vaâ àiïå n naä o àöì cuã a con beá . Qua nhûä ng nùm thaá ng tiïë p xuá c vúá i nhiïì u àûá a treã bõ chêå m phaá t triïí n trñ tuïå , töi khaá m phaá ra rùç ng mònh khöng àûúå c quan têm nhiïì u àïë n nhûä ng thiïë u soá t cuã a caá c beá , maâ chó nïn quan têm àïë n nhûä ng khaã nùng tiïì m êí n bïn trong nhûä ng àûá a treã naâ y. Töi chùæ c rùç ng möî i àûá a treã êë y àïì u coá nhûä ng nùng lûå c tiïì m taâ ng cuã a mònh. Vaâ töi cuä ng tin rùç ng luön coá möå t àiïì u gò àoá rêë t thiïng liïng ngûå trõ trong cuöå c söë ng cuã a möî i chuá ng ta, vaâ nhiïå m vuå cuã a nhûä ng ngûúâ i laâ m thêì y laâ khúi dêå y nhûä ng tiïì m nùng êë y.

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 18 Dorothy and I met the next weekend. With me it was love at first sight: this beautiful, blonde, blue-eyed child surely a very lovely person lived in such a form. Nevertheless, Dorothy only stared at me with inscrutable eyes. “It’s one of her quiet days, thank heaven,” her mother said. “On her wild ones, there’s no controlling her.” My mind considered those wild days. I liked the sound of them. They told me there was a person here trapped in prison but an individual struggling to be seen and recognized. I told her mother I would try the job for a month. It was a hard one from the beginning. In the afternoons I would take Dorothy to a special class for retarded children. She just sat in a chair, staring straight ahead, making no effort to join in the activities. “She’s unreachable,” her teacher told me. “I don’t know why they keep sending her.”

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 19 Dorothy vaâ töi gùåp nhau vaâo cuöëi tuêìn sau àoá. Trong loâng töi lêåp tûác naãy sinh möåt tònh caãm yïu mïën ngay tûâ lêìn gùåp àêìu tiïn êëy. Vúái daáng veã xinh àeåp, maái toác vaâng oáng aã vaâ àöi mùæt xanh biïëc thïë kia hùèn cö beá phaãi laâ ngûúâi rêët dïî thûúng. Dêîu vêåy, Dorothy laåi nhòn töi vúái aánh mùæt rêët khoá hiïíu. “Ún Chuáa, höm nay laâ möåt trong söë rêët ñt ngaây con beá chõu ngöìi yïn”, ngûúâi meå noái. “Vaâo nhûäng luác con beá bõ kñch àöång, khöng gò coá thïí kiïím soaát àûúåc noá”. Têm trñ töi nghô ngay àïën nhûäng ngaây êëy, vaâ töi, noái thêåt ra, laåi thñch nhûäng ngaây nhû vêåy. Nhûäng ngaây êëy seä cho töi biïët rùçng coá möåt con ngûúâi àang bõ giam giûä, nhûng àoá cuäng laâ möåt con ngûúâi àang vuâng vêîy àoâi quyïìn àûúåc ngûúâi khaác thöng hiïíu vaâ thûâa nhêån. Töi noái vúái meå cö beá rùçng töi seä cöë thûã laâm trong möåt thaáng xem sao. Khúãi àêìu bao giúâ cuäng coá möåt chuát khoá khùn. Buöíi chiïìu, töi dêîn Dorothy àïën tham gia möåt lúáp hoåc àùåc biïåt daânh cho treã chêåm phaát triïín. Cö beá chó ngöìi yïn trïn ghïë, nhòn thùèng vïì phña trûúác quan saát, tuyïåt nhiïn khöng toã ra coá yá àõnh tham gia bêët cûá möåt hoaåt àöång naâo caã. “Chùèng thïí naâo chaåm àûúåc vaâo con beá”, cö giaáo cuãa beá noái vúái töi. “Chùèng hiïíu sao gia àònh vêîn cûá muöën àûa noá àïën àêy.”

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 20 I gazed around the room at the other children, all engrossed in simple mechanical tasks, and I silently agreed with Dorothy. What was challenging’about fitting a square peg into a square hole? Hence, with her parents’ permission we stopped going there. Dorothy’s problem, it seemed to me, was the nonexpectation of everyone around her. I remember breakfast one morning when the other four children and their nurse had come into town. The others quickly finished their cereal but Dorothy, dazzled by the activity around her, hadn’t touched hers. “Just spoon it into her!” the nurse cried impatiently. “She can eat by herself,” I said. “I guess she’s just too interested in what’s going on.” “Interested?” Nurse gave a snort of contempt. “She doesn’t have any more idea what’s happening than that canary. It’s a shame she’s allowed at

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 21 Töi àûa mùæt nhòn nhûäng àûáa treã khaác trong phoâng, têët caã àïìu àang say mï thûåc hiïån nhûäng baâi têåp vêån àöång möåt caách rêët maáy moác, vaâ töi ngêìm àöìng yá vúái nhûäng phaãn ûáng cuãa Dorothy. Coá gò khoá khùn àïí lùæp möåt maãnh göî vuöng vaâo möåt caái löî cuäng hònh vuöng nöët kia chûá? Thïë röìi vúái sûå àöìng yá cuãa böë meå cö beá, töi khöng àûa Dorothy àïën lúáp hoåc àoá nûäa. Töi nhêån thêëy rùçng dûúâng nhû nhûäng vêën àïì Dorothy gùåp phaãi àïìu khöng àûúåc moåi ngûúâi xung quanh cö beá mong àúåi. Coân nhúá möåt buöíi saáng noå, khi töi vaâ ngûúâi baão mêîu àûa têët caã nùm anh em Dorothy ài ùn úã möåt nhaâ haâng nhoã trong thõ trêën. Trong khi böën àûáa treã kia nhanh choáng ùn hïët phêìn thûác ùn cuãa mònh thò cö beá Dorothy cûá ngöìi ngêín ra àïí nhòn moåi thûá xung quanh vaâ chùèng maãy may àuång àïën phêìn ùn cuãa mònh. “Phaãi coá ngûúâi àuát con beá múái chõu ùn!”, cö baão mêîu söët ruöåt heát lïn. “Cö beá coá thïí tûå ùn àûúåc”, töi noái. “Nhûng töi cho rùçng coá thïí cö beá àang quaá haâo hûáng vúái nhûäng gò diïîn ra xung quanh thöi.” “Haâo hûáng aâ?”, cö baão mêîu khõt muäi coá veã móa mai. “Noá chùèng biïët chuyïån gò àang xaãy ra àêu. Thêåt laâ phaát ngûúång khi noá ngöìi úã àêy. Noá chó khiïën anh chõ em noá thïm bûåc böåi thöi.”

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 190 MUÅC LUÅC Introduction 8 Lúâi giúái thiïåu 9 A new day for Dorothy 14 Möåt ngaây múái trong cuöåc àúâi Dorothy 15 Growing roots 32 Cöåi rïî cuãa sûå trûúãng thaânh 33 Small soldiers 40 Nhûäng chiïën binh tñ hon 41 Journey out of silence 54 Vûúåt qua bûác tûúâng cêm lùång 55 Albert 66 Albert 67 If you think you can, you can 74 Haäy tin rùçng baån coá thïí 75 Dare to imagine 82 Haäy daám tûúãng tûúång 83

Chicken Soup for the Unsinkable Soul 191 Never give up 92 Khöng bao giúâ boã cuöåc 93 I was thirty-seven years old at the time 102 Luác àoá töi 37 tuöíi 103 The story of a writer 108 Cêu chuyïån vïì möåt nhaâ vùn 109 Tzippie 112 Tzippie 113 The day at the beach 120 Möåt ngaây trïn baäi biïín 121 A story to live by 142 Möîi ngaây laâ möåt moán quaâ 143 Don’t worry, be happy 150 Àûâng lo quaá, haäy cûá vui lïn 151 “What’s wrong with your dad?” 166 “Cha baån bõ laâm sao vêåy?” 167 At wit’s end 176 Kïët thuác àïí khúãi àêìu 177 Vïì taác giaã vaâ sûå ra àúâi cuãa Chicken Soup for the Soul 182

RkJQdWJsaXNoZXIy MjI4NTM1Ng==